Trần Ánh Nguyệt quen biết Thẩm Thanh Ngọc nhiều năm như vậy, tuy rằng không dám nói hiểu Thẩm Thanh Ngọc một trăm phần trăm, nhưng chuyện này cô ấy lại vô cùng chắc chắn, hiển nhiên là Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải là không có chút cảm giác nào với Phó Ngọc Hải giống như lời cô nói!
Bây giờ trong căn hộ không có người khác, Trần Ánh Nguyệt cũng không khách khí nữa, giống như lúc nãy, trực tiếp bổ nhào qua muốn ôm lấy Thẩm Thanh Ngọc, có điều lần này lại bị Thẩm Thanh Ngọc né tránh, cô ấy vồ hụt ngã ở trên ghế sô pha.
"Cậu xem cậu đi, bây giờ đã bắt đầu ghét bỏ việc tiếp xúc với tớ rồi!"
Thẩm Thanh Ngọc ghét bỏ nhìn cô ấy một cái: "Cậu thích diễn như vậy, hay là nói với anh trai cậu một tiếng, để cậu bước vào giới diễn viên luôn nhé."
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi: "Quay lại chuyện chính, cậu ở bên Phó Ngọc Hải rồi à?"
"Không có."
Trần Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu thề đi."
Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười, giơ ngón tay lên: "Tớ thề, nếu như tớ nói dối, sau này tớ uống nước cũng sẽ bị béo."
Lời thề này thật sự có chút ác!
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng: "Vậy thì miễn cưỡng tin cậu một lần."
Cô ấy còn muốn hỏi gì đó, Thẩm Thanh Ngọc đã mở miệng đổi chủ đề: "Cậu và cậu Châu có chuyện gì vậy?"
Hôm qua Trần Ánh Nguyệt đăng một trạng thái mắng chửi người khác ở trong vòng bạn bè, gần như là chỉ mặt gọi tên mắng Châu Du Dân.
Vừa nghĩ đến chuyện Châu Du Dân là Trần Ánh Nguyệt lại tức, cô ấy cũng không chú ý đến chuyện Thẩm Thanh Ngọc đổi chủ đề, trực tiếp tiếp lời Thẩm Thanh Ngọc: "Còn không phải là vì tên đàn ông cặn bã Châu Du Dân kia hay sao! Ăn xong lau sạch không nhận nợ, quả nhiên những người bên cạnh đàn ông cặn bã cũng đều là đàn ông cặn bã! Bạc Minh Thành là đàn ông chó má, tên Châu Du Dân này cũng là đàn ông chó má!"
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: "Cậu và Châu Du Dân..."
"Phì! Tớ và anh ta chả có gì hết! Không phải tớ! Là một em gái ở trong giới, tháng trước ngủ với anh ta, kết quả là ngày hôm sau Châu Du Dân đã trở mặt không nhận nợ, bây giờ em gái đó mang thai, Châu Du Dân vẫn không thừa nhận chuyện tốt mà anh ta làm! Còn nói gì mà sinh con ra, nếu như là của anh ta, anh ta sẽ lập tức quỳ gối trước mặt cô ấy nhận sai!"
"Em gái đó tức giận đến nỗi nghĩ quẩn, đêm qua cắt cổ tay ở nhà, có điều đã được cứu."
Tuy rằng Thẩm Thanh Ngọc không có hảo cảm gì với Châu Du Dân, nhưng cũng cảm thấy Châu Du Dân không phải là người như vậy: "Em gái đó là ai?"
"Chính là đứa con gái mà nhà họ Lục mới nhận về ấy, tên là Lục An Nhiên."
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Là cô ta à, chẳng phải cậu nói không thích Lục An Nhiên còn gì?"
Trần Ánh Nguyệt thở dài: "Haiz, tớ không thích cô ta là một chuyện, nhưng trong giới xảy ra chuyện như vậy, đêm qua còn ầm ĩ đến tận trước mặt tớ, khiến người ta rất buồn nôn đúng không?"
Thẩm Thanh Ngọc ngẫm nghĩ: "Cũng phải."
Cô thấy sự chú ý của Trần Ánh Nguyệt đã hoàn toàn bị phân tán, bèn vội vàng nhân cơ hội mở miệng: "Tối hôm qua tớ ngủ không ngon, muốn ngủ bù, nếu không có chuyện gì thì cậu tự đi lượn đi."
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói xong đã há miệng ngáp một cái.
Trần Ánh Nguyệt thấy quả thật là tinh thần của cô không được tốt cho lắm, cũng không mặt dày ở lại nữa: "Vậy tớ đi nhé?"
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu uống một ngụm nước: "Đi thong thả không tiễn."
Trần Ánh Nguyệt giả vờ khóc mấy tiếng: "Hu hu hu, cậu cũng là một người phụ nữ nhẫn tâm! Được, tớ đi, tớ đi là không trở lại nữa đâu!"
Cô ấy vừa diễn vừa cầm lấy túi xách rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của Trần Ánh Nguyệt, nhếch môi nở một nụ cười.
Trần Ánh Nguyệt đi vào thang máy mới chợt nhận ra lúc nãy Thẩm Thanh Ngọc lại nói lảng sang chuyện khác!
Aaa, tại sao cô ấy lại trúng bẫy của cô nữa rồi!
Quá đáng thật đấy!
Quen biết Thẩm Thanh Ngọc bao nhiêu năm nay, cô nói lảng sang chuyện khác như vậy chứng tỏ cô cũng đang chột dạ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]