Khi Thẩm Thanh Ngọc tỉnh dậy, cô mới nhận ra mình đang dựa vào người của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh cũng đã ngủ say, chai nước biển đã được truyền xong từ lâu rồi, chắc là y tá lúc đi kiểm tra phòng đã thấy được và rút kim tiêm ra.
Cả người cô dựa vào ngực Phó Ngọc Hải, hơi thở của người đàn ông rất rõ ràng.
Thẩm Thanh Ngọc tỉnh dậy, nhận ra điều này, cả người trở nên sững sờ.
Chuyện này thật là làm cô ngại ngùng muốn chết!
Trên người cô vẫn còn đang mặc áo khoác của Phó Ngọc Hải, chẳng trách vừa rồi khi cô ngủ thiếp đi mà lại cảm thấy ấm áp.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc không muốn đánh thức Phó Ngọc Hải, ít nhất là trước khi cô rời khỏi người anh, cô không muốn đánh thức Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc hơi ngẩng đầu liếc nhìn Phó Ngọc Hải, thấy hai mắt anh đang nhắm chặt, có vẻ như ngủ rất say, liền cởi áo khoác trên người ra, đứng dậy khỏi lồng ngực của anh.
Nhưng khi vừa mới đứng lên, không biết thứ gì rơi xuống đất vang lên một tiếng "cạch".
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là điện thoại di động của mình.
Cô nhặt điện thoại lên, ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngọc Hải trong vô thức, thấy đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền từ từ mở ra, đôi mắt đào hoa mang theo cơn ngái ngủ nhìn cô.
Có lẽ là vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt Phó Ngọc Hải còn chưa tỉnh táo, nhìn cô có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569856/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.