"Con đó, từ nhỏ bố đã dạy con rằng không thể để yên cho người ta bắt nạt mình được. Người khác không chọc giận con con cũng đừng đi trêu chọc người khác. Nhưng nếu có người dám chọc giận con thì con cũng đừng lo lắng, cứ về đây, xảy ra chuyện gì cũng vẫn có bố ở đây."
Thẩm Quốc Vinh nói xong thì hơi dừng lại một chút: "Bọn họ nhẫn tâm thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ nữa. Nếu con không muốn dây dưa thêm với đám người đó nữa thì chuyện tiếp theo cứ để bố làm."
Dám bắt nạt con gái cưng của ông ấy à, phải trả giá đắt đấy!
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của Thẩm Quốc Vinh thì viền mắt nóng lên. Cô không ngờ rằng mình đã lớn vậy rồi còn để bố mẹ phải quan tâm như thế.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu che khuất mặt, che giấu tâm trạng bên dưới: "Bố, ngài cứ yên tâm đi, những chuyện mà người nhà họ Bạc đã làm với con, con sẽ đòi lại từng chút một."
Bạc Minh Tâm cũng được, Bạc Minh Thành cũng tốt, mà ông cụ Bạc cũng ổn luôn. Cô sẽ để bọn họ nếm thử cảm giác ghê tởm đó.
Thẩm Quốc Vinh vui mừng cười một tiếng: "Được, Tiểu Ngũ, dù là khi nào thì con cũng đều phải nhớ kỹ rằng con vĩnh viền là con gái cưng của bố mẹ."
"Bố mẹ, hai người cũng là cục cưng của con."
Áo bông nhỏ tri kỷ nói ra những lời tri kỷ vô cùng. Người hơn năm mươi tuổi như Thẩm Quốc Vinh nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569841/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.