Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy Bạc Minh Thành thật buồn cười, đến lúc này rồi mà anh ta vẫn nghĩ cô yêu anh ta, rốt cuộc là dũng khí của anh ta từ đâu ra?
Cô nghĩ vậy, trên thực tế, Thẩm Thanh Ngọc cũng nói ra vậy: "Bạc Minh Thành, anh có thể nói cho tôi, dũng khí của anh từ đâu ra mà khiến anh cảm thấy, giờ phút này hôm nay, tôi vẫn còn yêu anh?"
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, giây sau, điện thoại quen thuộc được đặt trước mặt cô.
Nhìn thấy điện thoại, sắc mặt của Thẩm Thanh Ngọc thay đổi: "Bạc Minh Thành, điện thoại này anh có từ đâu?"
Cô giấu rất kỹ, sao anh ta lại đào nó ra?
Trong điện thoại đó có hơn hai trăm tin nhắn, tâm trạng thay đổi từ lúc cô thích Bạc Minh Thành đều ở trong đó.
Cho dù không phải ghi chép tinh tế, nhưng đó cũng ghi lại tình cảm của cô trong tám năm đó.
Đó là mỗi lần cô gặp Bạc Minh Thành đều sẽ gửi một tin nhắn cho mình, cô vốn nghĩ sau này có một ngày sẽ cho anh ta coi, kết quả ra sao cũng có một câu trả lời cho tám năm tình cảm tuổi trẻ mơ hồ của mình.
Nhưng chuyện xảy ra ngoài dự đoán của cô, bốn năm trước cô gả cho Bạc Minh Thành.
Cô biết anh ta không thích cô, vì thế lúc đó cô cũng không nghĩ đưa tin nhắn trong điện thoại cho anh ta xem.
Năm đó sinh nhật anh ta, cô tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho anh ta, thật ra không có nhiều người, cô chút muốn đưa điện thoại cho anh ta xem, nói với anh ta, cô thích anh ta, là thích con người anh ta chứ không phải tất cả mọi thứ phía sau anh ta.
Nhưng đêm đó, cô đợi trong phòng bao từ tám giờ tối đến tám giờ tối hôm sau.
Anh ta không đến, cũng không nói với cô tại sao không đến.
Vào khoảnh khắc nhân viên phục vụ bước vào hỏi cô phải xử lý bánh kem như thế nào, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên biết mình phải làm thế nào để xử lý điện thoại rồi.
Vứt đi.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không nỡ, cuối cùng chôn ở một góc trong vườn nhà họ Bạc.
Cô cũng không nhớ rõ là góc nào, vườn nhà họ Bạc lớn như vậy, đến sau này cô và Bạc Minh Thành li hôn, Thẩm Thanh Ngọc nhớ ra điện thoại, cũng không có chút nào muốn quay lại lấy.
Cô không hề cảm thấy nó sẽ bị phát hiện, cũng không cảm thấy Bạc Minh Thành sẽ quan tâm.
Nhưng hôm nay anh ta phát hiện ra rồi, thậm chí anh ta còn đem nó ra chất vấn cô tại sao.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ thấy mỉm mai và khó xử, lúc cô từng yêu anh ta, đây là vật chứng nhận cho ngọt ngào lãng mạn.
Nhưng bây giờ cô không muốn yêu anh ta nữa, cô muốn rời xa anh ta, mọi thứ trong điện thoại chính là sự châm biếm vô tình và chí mạng đối với cô.
"Em yêu tôi mười một năm rồi Thẩm Thanh Ngọc."
Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn cô, dường như cảm khái, dường như châm biếm.
Thẩm Thanh Ngọc tức đến run người, giơ tay định giật điện thoại lại, nhưng tốc độ của đối phương cũng rất nhanh ta, tay cô vừa đưa qua, năm ngón tay Bạc Minh Thành thu lại, đặt ra sau lưng, Thẩm Thanh Ngọc không giật được điện thoại, người còn bị anh ta ôm vào lòng.
Nam nữ quá chênh lệch nhau, Thẩm Thanh Ngọc bị tay anh ta giữ rất chặt, không vùng ra được, chỉ đành ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh nói đúng, tôi đúng là yêu anh mười một năm, tôi không phủ nhận."
Cô nói, ngừng một chút, cố gắng đè nén cảm xúc sắp tan vỡ của mình: "Nhưng bây giờ tôi không yêu anh nữa, cũng là thật."
Cô chưa từng khó xử như vậy, tâm trạng thích anh ta bao năm đều ở trong điện thoại đó.
Một người phụ nữ có bao nhiêu mười một năm?
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi sáu tuổi, từ non trẻ đến trưởng thành, từ cố chấp đến buông tay.
Đắng cay khi yêu thầm, khát vọng kết hôn, cuối cùng đến tuyệt vọng li hôn.
Cô không còn yêu anh ta, cũng là thật.
Thẩm Thanh Ngọc nói rất bình tĩnh, sắc mặt Bạc Minh Thành khó coi vô cùng: "Tôi không tin."
Anh ta ta nhìn cô, lần đầu tiên nói chuyện mà giọng mang theo vài phần cảm xúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]