Đây không phải là lần đầu tiên Phó Ngọc Hải nói với cô những lời này, lần trước cô chỉ cảm thấy bất lực khi nghe câu hỏi đó, nhưng giờ đây lại thấy khó chịu vô cùng. Vì cô cũng đã từng làm điều rẻ tiền như thế này rồi, vả lại còn làm đi làm lại mấy năm liền.
Cô còn chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang của mình thì anh đã lại xuất hiện ở trước mặt cô như thế này. Cô thật sự không biết phải cư xử thế nào cho đúng, nên chỉ trả lời gọn lỏn: “Không có.”
Nói tới đây, cô hơi khựng lại một chút, hơi nghiêng đầu nhìn mưa bụi mịt mùng, nói: “Thích một người không phải là điều rẻ tiền.”
Anh mỉm cười nhìn cô: "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn tối."
Anh đổi đề tài, cô đương nhiên cũng xuôi theo anh. Chỉ là sau khi vạch trần chuyện sáng hôm nay, tâm trạng của cô khi ở bên anh đã phức tạp hơn trước rất nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu trộm nhìn Phó Ngọc Hải đang chăm chú lái xe ở bên cạnh, cô không biết thông cảm với chính mình hay là thông cảm với anh mới là đúng đắn.
Anh thích cô, nhưng cô lại phải lòng Bạc Minh Thành. Câu chuyện kịch tính và đầy tréo ngoe này lại rơi vào hai người họ, mà nguyên nhân đưa đến cục diện oái oăm này lại chính là sự hiểu lầm từ trên trời rơi xuống. Than ôi, dường như bọn họ rất thảm thương và bi đát. Giá như cô không yêu nhầm người thì đã không phải đau khổ thế này rồi. Và giá như cô không yêu nhầm người, Phó Ngọc Hải cũng không phải chua xót như bây giờ. Nhưng trên đời này làm gì có “giá như”.
Mười phút sau, xe từ từ dừng lại. Thẩm Thanh Ngọc cởi dây an toàn, nhìn Phó Ngọc Hải cầm ô chầm chậm bước tới mở cửa xe cho cô: “Đến rồi.”
Anh chìa tay về phía cô, nhưng cô vờ như không thấy và tự mình vịn cửa xe bước xuống. Hai bên đường là vùng trũng thấp, có một số chỗ đọng nước. Hôm nay cô đi một đôi xăng đan đế thấp, vừa bước xuống xe đã đạp phải một vũng nước, khiến nước văng lên và làm bẩn bàn chân trắng nõn nà của cô. Cô theo phản xạ co chân lên, anh đi phía trước bỗng mở miệng nói: “Em cầm ô đi Thẩm Thanh Ngọc.”
Cô ngẩng đầu lên và vươn tay cầm lấy chiếc ô mà anh đưa. Ngay sau đó cả người cô đã được anh bế bổng trên tay. Cô hơi giật mình: “Anh bỏ tôi xuống đi Phó Ngọc Hải!”
Mặc dù trời đang mưa nhưng khu vực quanh quảng trường này vẫn tấp nập người đi đường. Thẩm Thanh Ngọc sợ bị ngã nên không dám vùng vẫy. Phó Ngọc Hải bế cô lên bậc thềm, sau khi đi qua vũng nước, anh khom người đặt cô xuống: "Ổn rồi." Nói rồi anh lại cầm ô và đưa cô vào trong như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cô theo anh đi vào nhà hàng. Vì đang là giờ ăn tối nên nhà hàng đã sớm chật kín khách, may mà Phó Ngọc Hải đã đặt chỗ trước, hai người vừa bước vào đã có nhân viên phục vụ bước tới dẫn họ vào bàn.
Thẩm Thanh Ngọc đã lâu rồi chưa ăn đồ Tây, hôm nay Phó Ngọc Hải đưa cô ăn món Tây quả thật rất hợp ý cô. Tuy đông khách nhưng bầu không khí bên trong nhà hàng vẫn rất ổn và không hề ồn ào, còn có tiếng đàn violon du dương thật êm tai nữa.
Món khai vị nhanh chóng được mang lên, cả trưa cô không ăn gì, buổi chiều lại họp liên tục mấy tiếng liền, nên bây giờ cô đang rất đói. Cô liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Tôi hơi đói rồi, tôi ăn luôn nhé?”
Anh nhướng mày, đẩy bát súp nóng đến trước mặt cô: “Sao hôm nay khách sáo thế?”
Thẩm Thanh Ngọc phì cười, không nói gì và cúi đầu ăn súp. Cô cảm thấy vừa ăn vừa nói chuyện thì không phù hợp. Vì vậy bữa ăn có chút yên tĩnh, Phó Ngọc Hải ăn rất nhanh, ăn xong, anh im lặng ngồi ngắm cô, thấy cô đã ăn xong thì mới mở miệng hỏi: “Dù Bạc Minh Thành không yêu em, em vẫn muốn tái hôn với anh ta sao Thẩm Thanh Ngọc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]