Thẩm Thanh Ngọc đáp lời, quay người đi vào căn hộ.
Đêm nay Bạc Minh Thành rất khác thường, Thẩm Thanh Ngọc hơi nghi ngờ anh ta trúng tà.
Chậc, người cao ngạo tự phụ như Bạc Minh Thành mà lại nói ra câu: “Em không muốn trả lời thì không cần trả lời” với cô, cô còn nghĩ anh ta sẽ ra lệnh cho cô: “Em cũng phải ra một bản thanh minh.”
Gặp ma rồi.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không có tâm trạng nghĩ đến nguyên nhân bất thường của Bạc Minh Thành, so với việc này, cô tò mò với người cứu cô vào mười một năm trước hơn, có phải là cô nhận nhầm rồi không?
Chuyện này rất hiếm hoi, cô cũng không ngốc, năm đó sau khi tỉnh lại đã bảo Lâm Thành đi nghe ngóng những người xuất hiện gần con hẻm vào lúc cô xảy ra chuyện là ai, đúng là Bạc Minh Thành.
Chính xác mà nói thì năm đó thì năm đó mỗi ngày Bạc Minh Thành tan học cũng đi vào quán net gần đó để lên mạng, bộ đồng phục đó đúng là của Bạc Minh Thành, càng đừng nói đến trong túi của bộ đồng phục đó còn có một cái bảng tên có thể chứng minh.
Hôm đó, cô định đi trả đồng phục thì bắt gặp Bạc Minh Thành không mặc đồng phục bị sao đỏ trực nhật ghi lại trừ điểm.
Khi đó Thẩm Thanh Ngọc cầm đồng phục, vốn định bước vào trả cho anh ta nhưng Bạc Minh Thành đã đi rồi, cô không phải học sinh trường họ nên không vào được.
Sau đó, cô nhờ người mang đồng phục vào đó trả, nhưng nghe nói bộ đồng phục đó đã bị Bạc Minh Thành vứt đi.
Bỏ đi, có thể là cô gặp ảo giác.
Bạc Minh Thành và cô trước giờ chưa từng có liên quan gì.
Bạc Minh Thành vừa đi khỏi căn hộ thì thấy Phó Ngọc Hải vẫn chưa đi.
Chiếc áo khoác ban nãy mà Thẩm Thanh Ngọc mặc đang trên người Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành thấy vậy thì thấy chướng mắt vô cùng.
Anh ta lạnh lùng bước qua: “Gần đây, cậu Phó rất rảnh rỗi.”
Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành khẽ cười một cái: “Việc này thì có liên quan gì đến cậu hai Bạc sao?”
Bạc Minh Thành không muốn nhiều lời với anh: “Phó Ngọc Hải, cậu tránh xa Thẩm Thanh Ngọc một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cậu hai Bạc cũng không phải lần đầu tiên không khách sáo với tôi rồi.”
Phó Ngọc Hải cười khinh bỉ: “Tôi cách Thẩm Thanh Ngọc gần hay xa, tôi nghĩ là cũng không tới lượt anh quản chứ?”
Bạc Minh Thành chề môi nhìn ánh mắt hiếm khi có chút đắc ý của Phó Ngọc Hải: “Thẩm Thanh Ngọc sắp tái hôn với tôi, vợ tôi, tôi nghĩ, tôi có tư cách yêu cầu cậu cách xa cô ấy một chút!”
Phó Ngọc Hải nghe Bạc Minh Thành nói vậy thì nụ cười hơi thay đổi nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại: “Vậy thì đợi hai người tái hôn rồi nói! Chỉ cần một ngày hai người chưa tái hôn thì tôi vẫn còn quyền theo đuổi cô ấy! Hay là, Bạc Minh Thành anh cũng thấy anh không bằng tôi?”
“Phó Ngọc Hải!”
Bạc Minh Thành cao giọng, anh ta vô cùng tức giận với hành vi bám chặt Thẩm Thanh Ngọc của Phó Ngọc Hải: “Cậu không còn là mười bảy, mười tám tuổi nữa, đã nhiều năm trôi qua rồi mà tại sao cậu vẫn trẻ con như vậy?”
“Trẻ con? Bạc Minh Thành, thì ra trong mắt anh, thích một người là chuyện trẻ con sao?”
“Cậu có thích Thẩm Thanh Ngọc hay không, tại sao lại thích Thẩm Thanh Ngọc, tôi nghĩ cậu hiểu rõ mình hơn ai hết! Thẩm Thanh Ngọc cô ấy không phải món đồ, không nên trở thành đối tượng trêu đùa của cậu dùng để đối đầu với tôi.”
Phó Ngọc Hải bật cười, anh không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà từ đầu đến cuối Bạc Minh Thành vẫn nghĩ anh thích Thẩm Thanh Ngọc là xảy ra tâm lý phản nghịch với anh ta?
Bạc Minh Thành cũng tự phụ quá rồi!
Phó Ngọc Hải xùy một tiếng: “Bạc Minh Thành, anh nên biết, là tôi đã gặp cô ấy trước anh!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]