Hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh đang nói chuyện về ông cụ Bạc, bên phía ông cụ Bạc cũng đang nói về nhà họ Thẩm.
Xe từ từ lái vào biệt thự, nụ cười trên mặt ông cụ Bạc cũng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Bách Gia Tính ở bên cạnh liếc nhìn một cái, cũng không dám mở miệng nói gì.
Ngược lại là ông cụ Bạc, hôm nay bị tức quá mức, gõ mạnh cây ba toong trên tay: "Nhà họ Thẩm đang ra vẻ kiểu cách tới tôi đây mà, để tôi xem bọn họ có thể kiên trì được bao lâu!"
Bách Gia Tính nghe thấy lời này của ông cụ Bạc là biết ngay ông ta muốn làm gì.
Bách Gia Tính mấp máy môi, hỏi một câu thăm dò: "Ông chủ, ông muốn?"
"Chẳng phải bọn họ nói không quan tâm những lời nói khoác kia sao?"
"Chẳng phải nói người khác nói thế nào không quan trọng sao, nếu đã không thèm để ý như vậy, tôi muốn xem thử bọn họ có thể phớt lờ đến mức nào!"
Ông cụ Bạc vừa nói vừa hừ lạnh một tiếng: "Có phải hôm qua thằng nhóc nhà họ Phó ngủ lại một đêm ở chung cư của Thẩm Thanh Ngọc đúng không?"
Bách Gia Tính suy nghĩ một lát: "Năm giờ hơn lúc rạng sáng mới đi."
"Xem ra Thẩm Thanh Ngọc này cũng không phải loại đỡ lo! Nếu như cô ta không phải là con gái của Thẩm Quốc Vinh, tôi tuyệt đối không để Minh Thành cưới cô ta!"
"Ý của ông là?"
"Xem có thể tìm được cơ hội không, thả ít tin tức ra ngoài, cứ nói Thẩm Thanh Ngọc mang thai, đứa bé là của Minh Thành."
Bách Gia Tính mím môi một cái, vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Chuyện này ăn không nói có, chúng ta không có chứng cứ, cho dù có nói ra ngoài cũng không ai tin mà?"
Ông cụ Bạc thấy ông ta do dự, không hài lòng mà lườm ông ta một cái: "Chuyện này là thật hay giả không quan trọng, tôi cũng không bắt bọn họ phải tin hết, chỉ cần mười người có một người tin là được! Chẳng phải hai vợ chồng Thẩm Quốc Vinh nói bọn họ không thèm để ý đến những cái danh hão này sao?"
"Vậy tôi muốn xem thử xem, Thẩm Thanh Ngọc mang thai, bọn họ có sốt ruột hay không!"
Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết Thẩm Thanh Ngọc mang thai, là con của nhà họ Bạc, cho dù Thẩm Thanh Ngọc không làm dâu nhà họ Bạc thì cô cũng khó mà làm dâu những nhà khác.
Còn Thẩm Thanh Ngọc có mang thai hay không, chuyện này không quan trọng.
Lời đồn đại, từ xưa đến nay đều là như vậy.
Chuyện truyền ra ngoài, cho dù người của nhà họ Thẩm có làm sáng tỏ, nói miệng không bằng chứng, mọi người cũng sẽ chỉ cảm thấy chẳng qua là nhà họ Thẩm bọn họ đang giấu đầu hở đuôi mà thôi.
Bách Gia Tính lập tức hiểu ra: "Tôi đã biết, thưa ông chủ."
Ông cụ Bạc nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi: "Làm kín kẽ một chút, đừng để người ta điều tra đến trên đầu nhà họ Bạc chúng ta."
Bách Gia Tính khẽ gật đầu, tuy ngoài miệng đáp rất nhanh nhưng quả thật chuyện này không dễ làm.
Ông cụ Bạc ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: "Hai chị em nhà họ Lâm kia lấy nhiều tiền của tôi như vậy, cũng đã đến lúc để bọn họ làm chút chuyện rồi."
Mặc dù lúc nãy Bách Gia Tính có chút không kịp phản ứng, nhưng ông ta không ngốc, chuyện này đúng là không có lựa chọn nào phù hợp hơn hai chị em nhà họ Lâm.
Thẩm Quốc Vinh không hề biết Bạc Vĩnh Cơ lại hèn hạ như vậy, sau khi nguôi ngoai cơn giận, ông ấy vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc.
Buổi sáng Thẩm Thanh Ngọc đã biết Bạc Vĩnh Cơ đi Nam Thành, cô cũng đoán được sơ sơ Bạc Vĩnh Cơ muốn làm gì, nhưng không ngờ đối phương lại không biết liêm sỉ như vậy, cô và Bạc Minh Thành đã không còn liên quan đến nhau từ lâu, thế mà ông cụ Bạc còn có thể nói ra hai chữ "Cầu hôn" với bố mẹ cô.
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời nói mập mờ của Thẩm Quốc Vinh thì tức đến nỗi bật cười: "Bố, bố yên tâm đi, con sẽ không làm dâu nhà họ Bạc nữa đâu."
Chỉ riêng lão già họm hẹm Bạc Vĩnh Cơ đã đủ khiến người ta buồn nôn, còn chưa nói đến cô em chồng đáng ghét thích gây chuyện phiền phức Bạc Minh Tâm.
Ha, chắc cô nghĩ quẩn mới có thể làm dâu nhà đó lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]