Lần đầu Thẩm Thanh Ngọc phát hiện ra giọng Phó Ngọc Hải có sự mê hoặc khó tả, cô kìm lòng không được mở miệng uống mật ong theo lời anh ta nói.
Phó Ngọc Hải nói đúng, bây giờ đầu cô đau dữ dội.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc say sẽ không mất ý thức, ý thức cô vẫn rất rõ ràng, nhưng cảm thấy đau đầu khó chịu nên không muốn nhúc nhích.
Uống được nửa ly mật ong, Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: "Anh có chuyện tìm tôi sao?"
"Muốn gặp em thì có xem là chuyện không?"
Anh ta đặt nửa ly mật ong còn lại lên bàn, Thẩm Thanh Ngọc nhìn mật ong vàng cam kia, thấy hơi khó tiếp lời.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Ngọc động đậy: "Tôi muốn nghỉ ngơi, Phó Ngọc Hải."
Tác dụng về sau của rượu kia rất lớn, Thẩm Thanh Ngọc cũng không có hơi sức đâu mà khách sáo với Phó Ngọc Hải.
"Tôi có thể ở đây đợi một lát không?"
"Vì sao?"
Thẩm Ngọc Thanh vừa đứng lên chuẩn bị về phòng thay đồ ngủ, hơi khó hiểu.
Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô, cười ấm áp: "Hai ngày nay ngủ không ngon."
Anh ta nói, ngập ngừng: "Nhưng lúc em bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, trong căn phòng này có hơi thở của em, tôi nghĩ tôi có thể ngủ ngon được vài tiếng."
Nếu là bình thường, mặt Thẩm Thanh Ngọc đã đỏ ửng từ lâu, nhưng bây giờ cô đau đầu, nghe Phó Ngọc Hải nói vậy, cảm nhận ít hơn ngày thường một chút, chỉ gật đầu: "Tuỳ anh vậy, xin lỗi, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569653/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.