Phó Ngọc Lam ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nghe thấy câu này của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy vội lấy một chai thuốc nhỏ trong túi xách ra, sau đso đổ viên thuốc bên trong ra lòng bàn tay của Thẩm Thanh Ngọc.
“Thấy quen không, cô Trần?”
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy, sau đó xòe tay ra, đưa hai viên thuốc trong lòng bàn tay đến trước mặt Trần Nguyên Thảo.
Trần Nguyên Thảo nhìn viên thuốc quen thuộc, cô ta chỉ nhìn thoáng qua thôi đã biết là gì: “Cô Thẩm, đây... đây là thuốc cấm...”
“Tôi biết mà.”
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Nhưng chẳng phải cô Trần đưa cho tôi thứ này sao?”
Vẻ mặt Trần Nguyên Thảo cứng lại, cô ta hiểu ý của Thẩm Thanh Ngọc.
Tối nay cô ta dám báo cảnh sát thì Thẩm Thanh Ngọc cũng dám báo cảnh sát. Thuốc tìm được ở chỗ cô ta, thứ Thẩm Thanh Ngọc có là cái cớ và lý do để thoát thân, nhưng cô ta thì không dễ giải thích.
Cá chết lưới rách.
Vấn đề là con cá của cô ta chết rồi, còn tấm lưới của Thẩm Thanh Ngọc có lẽ cũng chỉ rách một chút mà thôi.
Trần Nguyên Thảo không phải kẻ ngốc, trong đầu cô ta suy đi tính lại, nhanh chóng biết sẽ lựa chọn thế nào.
Thẩm Thanh Ngọc đã dùng cách này để tính sổ với cô ta, Trần Nguyên Thảo cảm thấy không lỗ, ít nhất uống rồi, qua đêm nay thôi là ổn.
“Cô Thẩm, có phải tôi uống thuốc này rồi cô sẽ bỏ qua cho tôi, sau này không truy cứu chuyện này nữa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569637/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.