"Chuyện làm ăn này rất thua lỗ, Thẩm Thanh Ngọc, câu trả lời của em tôi đã biết, chuyện em muốn biết, sau này tôi sẽ nói cho em."
Ban đêm.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn màn đêm phía xa, nhớ lại những lời Phó Ngọc Hải nói trước khi rời đi, trong lòng hơi thất thần.
Rốt cuộc cô cũng không hỏi được điều gì từ miệng anh ta, nhưng ngược lại Phó Ngọc Hải lại khá vui vẻ lúc rời đi.
Anh ta đã biết câu trả lời?
Cô có kết hôn với Bạc Minh Thành hay không, thật ra những việc xảy ra trong đêm đó hoàn toàn không phải yếu tố quyết định.
Cô thích Bạc Minh Thành, ngay cả khi không có chuyện đêm đó, cô vẫn muốn ở bên anh ta.
Ngược lại, sau những gì xảy ra vào đêm đó, khi Bạc Minh Thành nói muốn kết hôn với cô, cô lại rất xoắn xuýt.
Ban đầu, cô hỏi Bạc Minh Thành, anh ta muốn kết hôn với mình có phải là vì chuyện xảy ra đêm đó không.
Bạc Minh Thành không trả lời câu hỏi này, cuối cùng cô cũng không hỏi nữa.
Hôm nay, Phó Ngọc Hải nhắc lại chuyện, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi thấy buồn cười, có lẽ trong suy nghĩ của Bạc Minh Thành, cuộc hôn nhân thất bại giữa hai người họ có được là nhờ cô đã phí hết tâm tư vào cái đêm đó.
Nếu nghĩ theo cách đó, chả trách Bạc Minh Thành lại có thái độ như vậy với cô sau khi ly hôn.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ khịt mũi, uống cạn ly rượu đỏ trong tay rồi quay về phòng.
Mặc dù cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc không nói cho Phó Ngọc Hải câu trả lời nhưng Phó Ngọc Hải đã biết.
Chuyện xảy ra đêm đó không phải là lý do chính để cô lấy Bạc Minh Thành.
Nghĩ đến đây, Phó Ngọc Hải mím môi, đôi mắt hoa đào hiện lên ý cười.
Anh ta sẽ không cho Bạc Minh Thành thêm bất cứ cơ hội nào nữa!
Ban đêm.
Sau hơn mười giờ điều tra, cuối cùng Lâm Nam Vũ cũng điều tra được chuyện xảy ra đêm đó giữa Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc.
Tuy nhiên, kết quả điều tra không tốt lắm, Lâm Nam Vũ thậm chí không dám nói cho Bạc Minh Thành biết.
Nhưng cũng chỉ là không dám, Lâm Nam Vũ đi theo Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn biết không thể trì hoãn chuyện này.
Khi nhận được email, Bạc Minh Thành đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh không bật đèn, căn phòng tối om, có hộp thư đến điện thoại đột nhiên sáng lên.
Bạc Minh Thành khẽ nhúc nhích, mở mắt ra, với điện thoại di động, nhấp vào email.
Hai phút sau.
Bạc Minh Thành trầm mặt gọi điện cho Lâm Nam Vũ. Cuộc gọi đến không nằm ngoài dự đoán của Lâm Nam Vũ, chỉ là khi nhấn trả lời, trái tim cậu ta vẫn run lên: "Tổng giám đốc Bạc."
"Cậu đã tra rõ chưa?"
Lâm Nam Vũ biết Bạc Minh Thành không tin kết quả này, nhưng đó là sự thật: "Tôi đã bảo Joe điều tra hai lần, đúng là cô Bạc đã chuyển tiền cho Phạm Hoài Diễm, sau đó Phạm Hoài Diễm chuyển nó cho Trần Nguyên Thảo."
Tiền qua tay mấy người, thực sự rất khó điều tra.
Nhưng chuyện này thật sự quá kỳ lạ, quả thực rất nhiều người có thể bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc nhưng vào đêm đó năm năm trước, rất ít người có thể bỏ thuốc Bạc Minh Thành.
Joe bắt đầu điều tra từ phía Bạc Minh Thành, tình cờ điều tra ra khách sạn nơi tổ chức bữa cơm thân mật của Bạc Minh Thành vào đêm đó, Bạc Minh Tâm cũng có mặt ở đó.
Là một thám tử, sự nhạy bén trong nghề của Joe giúp anh ta nhận ra có gì đó không ổn, anh ta dễ dàng phát hiện ra thuốc là Bạc Minh Tâm đưa, đồng thời phát hiện ra Bạc Minh Tâm gần đây đã chuyển một số tiền tương đối lớn, vì vậy anh ta lần theo manh mối và tìm ra người bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Thành không lên tiếng, Lâm Nam Vũ cầm điện thoại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là cậu ta mở miệng: "Tổng giám đốc Bạc, sau đêm đó, anh cho rằng người bình thường có thể bỏ thuốc anh sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]