Thấy bà ta ko động đậy, Bạc Vĩnh Cơ hơi không kiên nhẫn: "Thế nào, chẳng lẽ chị lại sợ tôi độc chết Thẩm Thanh Ngọc à?"
"Không, không phải."
"Không phải thì cầm lấy!"
Tần Minh Tú thấy ông ta sắp tức giận, vội vàng nhận lấy bình nhỏ: "Con đã biết thưa bố, vậy con đi về trước."
Bạc Vĩnh Cơ vẫy tay, nhưng thấy Tần Minh Tú đi tới cửa, ông ta lại nghĩ tới gì đó: "Chờ một chút, chuyện này, đừng nói cho Minh Thành."
Tần Minh Tú cứng lại, mấp máy môi: "Con đã biết thưa bố."
Hầu như Tần Minh Tú nghiêm mặt đi ra từ phòng sách, Bách Gia Tính thấy thế, không khỏi nhíu mày, thấy người đi xa, ông ta mới tiến vào phòng sách: "Ông cụ, thế này có thể hoàn toàn ngược lại hay không? Nếu như động tĩnh quá lớn, bên phía nhà họ Thẩm…"
Bạc Vĩnh Cơ hừ hừ: "Ông yên tâm đi, chuyện này không tra được lên đầu của chúng ta, thứ tôi đưa cho Tần Minh Tú chỉ là vitamin, người bỏ thuốc, tất nhiên không thể là nó."1
Bách Gia Tính ngơ ngác một chút, kịp phản ứng, ông ta vẫn không hiểu: "Nhưng sợ rằng bà chủ sẽ nói với cậu hai chuyện này."
Bạc Vĩnh Cơ hừ lạnh một tiếng: "Nó có thể nói gì? Chỉ là một ít vitamin mà thôi! Vả lại từ trước đến nay Minh Thành không thân với nó, coi như nó muốn nói với Minh Thành cũng phải xem con trai nó có đồng ý nghe!"
Đột nhiên Bách Gia Tính hiểu ra: "Ý của ông là, cô ba..."
"Bạc Minh Tâm suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569562/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.