Ăn xong đồ, Phó Ngọc Hải chủ động xuống xe giúp cô mở cửa xe, nhanh chóng đến cốp sau lấy rương hành lý của Thẩm Thanh Ngọc xuống.
Chỉ là anh ta không trực tiếp đưa cho cô: "Tôi đưa em lên."
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay muốn lấy rương hành lý lại bị anh ta trực tiếp đẩy ra sau, còn đổi sang tay khác.
Nghe được lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi hơi nhíu mày lại: "Sau đó lại uống chén trà à?"
"Đêm nay không uống trà, đương nhiên nếu như em muốn mời tôi đi vào uống trà, tôi cũng không thể chối từ lời mời nhiệt tình ấy mà đi vào uống chén."
Dường như bầu không khí mập mờ trong xe tiêu tán, Thẩm Thanh Ngọc cười cười: "Cảm ơn."
"Em lại nợ tôi một bữa cơm."
Thẩm Thanh Ngọc nhớ tới lúc trước anh ta từng nói, nhận bữa cơm này: "Được thôi."
Hai người sóng vai tiến vào nhà trọ, lần này thật là Phó Ngọc Hải nói được làm được, anh nói đưa cô đi lên thì thật chỉ là đưa cô đi lên.
Ban ngày Thẩm Thanh Ngọc đi dạo một ngày cùng Lương Thanh Hà, ban đêm xuống máy bay trở về trên đường còn xảy ra tai nạn xe, đi bệnh viện lại ghi chép khẩu cung, giày vò đến bây giờ cô cũng hơi mệt mỏi.
Thời gian cũng đã qua mười hai giờ, sau khi xong chuyện, cô tắm rửa một cái, rất nhanh đã ngủ.
Phó Ngọc Hải đứng tại cửa ra vào trong chốc lát, mới quay người xuống lầu.
Vừa rồi ra ngoài hành lang, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569550/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.