Ăn xong đồ, Phó Ngọc Hải chủ động xuống xe giúp cô mở cửa xe, nhanh chóng đến cốp sau lấy rương hành lý của Thẩm Thanh Ngọc xuống.
Chỉ là anh ta không trực tiếp đưa cho cô: "Tôi đưa em lên."
Thẩm Thanh Ngọc đưa tay muốn lấy rương hành lý lại bị anh ta trực tiếp đẩy ra sau, còn đổi sang tay khác.
Nghe được lời này của anh ta, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi hơi nhíu mày lại: "Sau đó lại uống chén trà à?"
"Đêm nay không uống trà, đương nhiên nếu như em muốn mời tôi đi vào uống trà, tôi cũng không thể chối từ lời mời nhiệt tình ấy mà đi vào uống chén."
Dường như bầu không khí mập mờ trong xe tiêu tán, Thẩm Thanh Ngọc cười cười: "Cảm ơn."
"Em lại nợ tôi một bữa cơm."
Thẩm Thanh Ngọc nhớ tới lúc trước anh ta từng nói, nhận bữa cơm này: "Được thôi."
Hai người sóng vai tiến vào nhà trọ, lần này thật là Phó Ngọc Hải nói được làm được, anh nói đưa cô đi lên thì thật chỉ là đưa cô đi lên.
Ban ngày Thẩm Thanh Ngọc đi dạo một ngày cùng Lương Thanh Hà, ban đêm xuống máy bay trở về trên đường còn xảy ra tai nạn xe, đi bệnh viện lại ghi chép khẩu cung, giày vò đến bây giờ cô cũng hơi mệt mỏi.
Thời gian cũng đã qua mười hai giờ, sau khi xong chuyện, cô tắm rửa một cái, rất nhanh đã ngủ.
Phó Ngọc Hải đứng tại cửa ra vào trong chốc lát, mới quay người xuống lầu.
Vừa rồi ra ngoài hành lang, Phó Ngọc Hải thấy Bạc Minh Thành.
Sắc mặt Bạc Minh Thành âm u dường như muốn nuốt chửng anh ta, nhưng mà buổi tối hôm nay tâm trạng Phó Ngọc Hải rất tốt, anh ta đưa tay chậm rãi chỉnh cúc áo thứ nhất trên áo sơ mi của mình: "Cậu Bạc còn muốn đánh một chầu sao?"
Bạc Minh Thành đè nén tức giận ở đáy lòng, nhưng mà cứ thế này, khuôn mặt và nét mặt kia vẫn hết sức dọa người như cũ: "Đêm qua là cậu cố ý?"
Cố ý nói lời khó nghe kích thích anh, sau đó cố ý để anh thấy anh ta hôn Thẩm Thanh Ngọc, cố ý gợi lên phẫn nộ của anh để anh chủ động ra tay đánh anh ta trước mặt Thẩm Thanh Ngọc!
Phó Ngọc Hải người này, vẫn âm hiểm xảo trá trước sau như một.
Phó Ngọc Hải nhẹ chậc một tiếng, không thèm để ý chút nào: "Cho nên?"
Anh có thể bắt anh ta làm gì đây?
Người ra tay trước là Bạc Minh Thành anh, người khống chế không nổi mình cũng là Bạc Minh Thành anh, ngu xuẩn cũng là Bạc Minh Thành anh.
Phó Ngọc Hải trực tiếp thừa nhận khiến Bạc Minh Thành càng thêm phẫn nộ, nhưng bây giờ anh đã tỉnh táo hơn nhiều: "Cậu cảm thấy nếu Thẩm Thanh Ngọc biết, cậu sẽ như thế nào?"
"Anh cảm thấy tôi dám làm, không dám nhận sao?"
Anh ta là âm hiểm xảo trá, thế nhưng là binh bất yếm trá.
Chuyện tối ngày hôm qua, cho tới bây giờ anh ta đều không nghĩ tới muốn lừa gạt Thẩm Thanh Ngọc.
Anh ta làm được thì cũng dám nói cho Thẩm Thanh Ngọc.
"Cô ấy ghét nhất chính là người như cậu, Phó Ngọc Hải!"
Phó Ngọc Hải nghe được lời này của Bạc Minh Thành, đột nhiên bật cười: "Cậu hai Bạc, hiện tại Thẩm Thanh Ngọc ghét ai nhất, anh hẳn là rõ ràng nhất."
Anh ta nói xong, dừng một chút, nói ra một câu càng thêm chọc vào lòng: "Đúng rồi, hôm nay anh tới làm gì, không phải anh không thích Thẩm Thanh Ngọc sao?"
Câu nói này rốt cục triệt để chọc giận Bạc Minh Thành, anh cũng không biết vì sao, bây giờ anh không muốn nghe người khác nói anh câu nói này nhất, ai cũng không được!
"Phó Ngọc Hải, cậu muốn ăn đòn!"
"Đúng vậy, tôi muốn đánh anh rất lâu rồi Bạc Minh Thành, đêm qua không đánh đủ, đêm nay tiếp tục!"
Nhưng mà hai người chưa kịp mở đầu, đột nhiên Bạc Minh Thành ngừng tất cả động tác, cả người cứng đờ đứng ở đằng kia.
Bạc Minh Thành thế này làm Phó Ngọc Hải hơi ngạc nhiên, anh ta không hề khách sáo, trực tiếp hung hăng đạp anh một cước, lập tức quay người nhìn ra sau lưng.
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải lập tức bối rối, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh, anh ta đi tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: "Sao em lại xuống đây, mua đồ à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]