Bước chân của Bạc Minh Thành dừng lại một lát, anh không quay đầu lại để phân biệt xem câu nói này của Phó Ngọc Hải là thật hay là giả.
Anh và Phó Ngọc Hải làm đối thủ nhiều năm như vậy, rốt cuộc lời này của Phó Ngọc Hải là thật hay chỉ là vì kích thích anh, chỉ cần anh quay đầu lại nhìn biểu cảm của Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành sẽ biết ngay.
Nhưng anh không quay đầu.
Bạc Minh Thành cũng không biết tại sao mình không quay đầu lại, không những anh không quay đầu mà thậm chí còn bước nhanh hơn để rời khỏi khách sạn.
Nam Thành dưới bóng đêm có ánh đèn rực rỡ, tựa như đâu đâu cũng có người.
Lúc xe dừng lại, Bạc Minh Thành mới phát hiện mình đã lái xe đến khu vực ngoại thành trong vô thức.
Vùng ngoại thành rất yên tĩnh, ngoài tiếng xe đi ngang qua đường, anh không nghe thấy những âm thanh khác.
Bạc Minh Thành dứt khoát lái xe đến chỗ đất trống trước cửa một quán cơm nhỏ ở bên cạnh rồi dừng lại, hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu đốt một điếu thuốc.
Giữa khói mù quẩn quanh, những lời mà ngày đó Thẩm Thanh Ngọc nói và lời của Phó Ngọc Hải đan xen vào nhau, đột nhiên Bạc Minh Thành nảy sinh một loại bối rối trước nay chưa từng có.
Nhưng sự bối rối cũng chỉ là một thoáng chốc, đến khi anh hút xong một điếu thuốc thì tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu.
Lo sợ không đâu là chuyện ngu xuẩn nhất.
Bạc Minh Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569506/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.