Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của cậu Phó quá nhỉ.
Nói thật đi, Ánh Nguyệt, có phải cậu yêu thầm cậu Phó từ rất lâu rồi đúng không?"
"Tiểu Ngũ, thuốc có thể uống bậy chứ lời thì không thể nói bậy đâu nhé."
"Ồ, thế cậu thử uống bậy một chai thuốc trừ sâu cho tớ xem nào."1
Trần Ánh Nguyệt bị chiếu tướng ngược, sững sờ mấy giây không biết cãi lại câu này của Thẩm Thanh Ngọc thế nào.
Tuy nhiên thấy Thẩm Thanh Ngọc còn có tâm trạng đấu khẩu với mình, Trần Ánh Nguyệt cũng biết cô thực sự không có tình cảm gì với Phó Ngọc Hải rồi.
Trần Ánh Nguyệt chẳng muốn tự mang nhục vào thân nữa: "Tớ sai rồi mà Tiểu Ngũ, cậu cứ xem như tớ uống say rồi nói nhảm đi."
Thẩm Thanh Ngọc cong môi cười: "Đúng vậy mà, cậu uống say toàn thích nói liên thiên."1
"..."
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy việc bản thân lo cho Thẩm Thanh Ngọc đúng là lo bò trắng răng. Thẩm Thanh Ngọc có điểm nào giống buồn rầu, khó chịu đâu. Trần Ánh Nguyệt còn ở đó mà khoe khoang độ giàu với cô, cô đâu có thiếu tiền, còn sắp kiếm được mấy trăm tỉ nữa kìa.
Câu lo bò trắng răng là để nói mày đó, Trần Ánh Nguyệt à!
"Được rồi, tớ đi nhảy nhót vui vẻ tí đây. Cậu... thôi bỏ đi. Cậu ngủ sớm chút, mai lại dậy kiếm tiền ha!"
Có lẽ Thẩm Thanh Ngọc thực sự chỉ muốn kiếm tiền, không muốn kiếm đàn ông.
Người chị em của cô ấy đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569494/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.