Hai người bị Châu Du Dân kéo ra, Bạc Minh Thành bị Phó Ngọc Hải đánh mấy quyền, người tỉnh táo hơn rất nhiều, anh đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Phó Ngọc Hải trước mặt cười lạnh một tiếng: "Không phải cậu thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc chứ?"
Anh nói xong dừng một chút, khinh thường bồi thêm một câu: "Nhưng đáng tiếc, đúng là tôi cưới cô ta trước cậu một bước, Phó Ngọc Hải, lần này cậu thua triệt để."
"Bạc Minh Thành!"
Mắt Châu Du Dân thấy Phó Ngọc Hải lại muốn ra tay, vội vươn tay ngăn đón: "Cậu Phó, đừng đánh nữa, cậu ấy uống say, nói lời vô vị, cậu đừng so đo với một người say làm gì? Lại nói đêm nay cậu ấy có thể uống nhiều như vậy, không phải cũng là bởi vì Thẩm Thanh Ngọc không để ý cậu ấy, trong lòng cậu ấy khó chịu sao?"
"Châu Du Dân, cậu không biết nói chuyện thì im miệng, không ai bảo cậu bị câm!"
Đúng là Bạc Minh Thành say, trước khi đi Châu Du Dân mới phát hiện, hai bình rượu đỏ trên mặt bàn là vừa đưa tới, trước khi anh ta tới, Bạc Minh Thành đã uống một bình.
Nghe thấy lời Bạc Minh Thành nói, Châu Du Dân tức giận bật cười: "Dù cho tôi không biết nói chuyện cũng còn mạnh hơn cậu, đi nhanh đi, không thì nắm đấm của cậu Phó thật sự sẽ không buông tha cho cậu!"
Quả thật Bạc Minh Thành uống nhiều rượu, nhưng anh không say, dường như câu nói của Châu Du Dân làm cho anh rất khó chịu.
Anh uống tới như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569309/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.