Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp Lâm Mai Chi, dáng dấp Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương không hề giống, khuôn mặt Lâm Mai Phương tương đối quyến rũ, mà Lâm Mai Chi lại tương phản, khuôn mặt cô ta hình trứng ngỗng, rất ngọt ngào, là kiểu thiếu nữ trong sáng.
Nhìn thấy cô, hình như Lâm Mai Chi hơi căng thẳng: "Cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô Lâm."
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải.
Cô không biết mình tới làm gì, hiện tại thân phận của cô, thật ra không thích hợp tới đây.
Phó Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cặp mắt đào hoa cong cong: "Nhìn thấy không?"
Thẩm Thanh Ngọc không biết Phó Ngọc Hải chơi trò gì, nhưng Phó Ngọc Hải cũng không có ý định để cô hiểu, không đợi Thẩm Thanh Ngọc mở miệng, anh ta lại nói một câu: "Tôi đã nói rồi, kém hơn em mà."
Vừa nói ra câu này, người ở đây đều nghe rõ là chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng sắc mặt Lâm Mai Chi tái đi, Lâm Mai Phương đứng ở bên cạnh cô ta cũng không vui, trong mắt chứa phẫn nộ nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm, nếu cô không có chuyện gì quan trọng, mời cô rời đi, chúng tôi không chào đón cô."
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn ở lại, nhưng câu nói của Lâm Mai Phương khiến người ta rất khó chịu, đột nhiên cô không muốn đi: "Nếu như tôi có chuyện quan trọng thì sao?"
Dấu bàn tay trên mặt Lâm Mai Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-ke-nghin-ty-sau-ly-hon/2569278/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.