Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, An Nhược có việc bận chưa quay lại thủ đô được, cô gọi cho Ôn Lĩnh nói trong nhà có chút chuyện, gặp nhau ở sân bay vào ngày mai.
Ôn Lĩnh hỏi chuyện gì, cô ấp úng không trả lời, Ôn Lĩnh thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Cúp điện thoại, An Nhược thả điện thoại xuống, cô ngồi đối diện An mẹ nói, "Như vậy được chưa?"
An mẹ chính là bà chủ của gia đình, bà mặc một bộ trang phục thoải mái màu đen, trang điểm lên thì trông vẫn còn rất trẻ, nhưng mà trên mặt vẫn nhìn ra được dấu vết của thời gian, nhà An Nhược cũng rất bình thường, bao năm qua An Nhược vẫn tự bản thân cố gắng vươn lên. Tư tưởng của ba mẹ cô tương đối bảo thủ, lúc trước An Nhược thi vào trường Học viện điện ảnh, An mẹ không đồng ý, muốn cho cô làm giáo viên hoặc là một viên chức nhà nước. Bà cảm thấy con gái nhà bà có công việc ổn định lại xinh đẹp, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ của An Nhược lại không như vậy, được sự đồng ý của ba, cô lén lút chạy đi thi ở trường Học viện điện ảnh, năm đầu An Nhược còn không dám về nhà, sợ bị mẹ mắng.
An mẹ nhìn bề ngoài thì là một người rất dịu dàng ưu nhã, nhưng từ trong xương cốt thì là một người rất cố chấp, đều muốn mọi người làm theo suy nghĩ của bà. Như chuyện An Nhược muốn cả nhà đến thủ đô sống, chuyện này bị phản đối kịch liệt, tuyệt đối không đồng ý. Nói cái gì mà có đi thì An Nhược cũng không có thời gian sống cùng, hàng xóm thì không quen không biết. Mấy cái này cũng chỉ là cái cơ, cho dù mỗi ngày An Nhược có thể ở cùng ba mẹ đi, đoán chắc bà cũng không chịu đi.
Giống bây giờ, An mẹ một hai bắt An Nhược đi xem mắt, đối phương là một nhân viên công chức, thu nhập ổn định, điều kiện gia đình khá giả, chỉ như vậy là bà đã cảm thấy ổn định rồi.
An mẹ nghe An Nhược nói, bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, thong thả ung dung mà nói, "Tối nay, gặp con nhà người ta nhớ nói chuyện cho đàng hoàng."
An Nhược hoàn toàn bị đánh bại, cô đã thua trong tay mẹ cô nhiều năm rồi.
Đối tượng xem mắt kia cũng thật kỳ lạ, lớn lên trông cũng được, còn có một cặp kính trên mắt.
Vừa mới gặp nhau, chưa nói được mấy câu hỏi thăm, thì cô đã cảm nhận được sự vi diệu.
Người này cảm thấy bản thân có công việc ổn định.
"Nếu chúng ta kết hôn, tôi hi vọng cô không làm diễn viên nữa. Tôi thật sự không chịu nổi, vợ của tôi lại ở trên TV cùng với một người đàn ông khác anh anh em em." Lời nói này, đúng là kiểu đàn ông gia trưởng mà.
An Nhược đang uống nước xem chút nữa đã phun vào mặt anh ta, kết hôn sao? Hai người còn có lần gặp mặt lần thứ hai sao?
Xem mắt không quá nửa tiếng, An Nhược đã lấy cớ có việc đi trước.
Không ngoài dự kiến, về đến nhà cô bị mẹ mắng.
"Cậu ta nhỏ hơn con hai tuổi, công việc cũng rất tốt, con xem lại thái độ của con đi. Mới nửa tiếng đã về là sao?"
"Nhìn biểu cảm của con, mẹ biết con lại dở trò gì, có phải cảm thấy người ta không xứng với con không?
Vì cái gì chứ? Là bởi vì mấy năm nay mẹ cô luôn tìm đối tượng cho cô, nhưng mà sao lại cứ phải tìm đàn ông....
Hôn nhân đồng tính cũng hợp pháp bao năm rồi, nhưng An Nhược nhìn thấy là mẹ cô kỳ thị, cũng không muốn tìm bạn gái cho An Nhược, vẫn luôn giới thiệu bạn trai.
An Nhược nhìn thấy thái độ của mẹ mình, cô cũng tức giận, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Sao mẹ cô còn sống như người ở mấy thập niên trước vậy?
Con cảm thấy hai người phụ nữ yêu nhau là không bình thường.
"Con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, con thích phụ nữ!" An Nhược lại kháng nghị lần nữa, nhưng vẫn không đấu lại An mẹ.
"Mẹ cũng đã nói với con, mẹ tuyệt đối không đồng ý."
Cuối cùng, hai người không vui vẻ mấy mà tan rã.
Nửa đêm, An Nhược lái xe trở về thủ đô, lúc về đến nhà cũng đã rạng sáng.
Cô ở một chung cư bảo mật rất tốt, có rất nhiều minh tinh cũng ở đây. Nhưng điều khác biệt là người ta ở nhà lớn, còn cô ở nhà nhỏ.
Nhưng mà tầng đó cũng chỉ một mình cô ở, nhà bên cạnh không có ai ở.
Nhưng hôm nay lại không như vậy, lúc cô đi vào thang máy, thấy một người phụ nữ mang khẩu trang kín mít. Người phụ nữ kia trông thật khí chất, còn cao hơn cô 10 cm, trời ạ đã vậy còn mang giày cao gót. An Nhược muốn nhìn thì phải ngẩng đầu lên.
Cô cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai.
Hai người cùng nhau đi lên tầng, thang máy dừng lại, người phụ nữ kia ra trước, An Nhược vẫn nhìn theo bóng dáng người kia.
Không còn cách nào, chính cô lại thích kiểu phụ nữ có khí chất như vậy, còn nữa cô đã ở đây năm năm rồi, còn không biết hàng xóm nhà mình là ai, cho nên cũng có chút tò mò.
Nhưng mà người phụ nữ kia rất xa cách, cả ánh mắt còn không nhìn cô, lập tức mở cửa ra đi vào nhà.
Ánh mắt tò mò của An Nhược nhìn người kia đi vào, sau đó cũng mở cửa đi vào nhà mình.
Sau khi đi vào nhà, cô rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, An Nhược vẫn còn chú ý đến động tĩnh của cách vách.
Được rồi, chả có động tĩnh gì cả.
Cô cảm thấy hình như mùa xuân của cô đến nữa rồi.
Tối hôm qua xem mắt không thành công, nửa đêm về nhà còn gặp một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô cảm thấy bản thân muốn yêu đương a, nhưng nghĩ đến Kỷ Thần Hi, cô cảm thấy bản thân lại một chân hai thuyền.
Cô hẳn là một tra nữ.
Tra nữ An Nhược trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, dáng người cô không cao, chỉ hơn 1m6 một chút, còn mặc một cái áo lông vũ có hình, che cả thân người kín mít.
Lúc đến sân bay, ngoài Ôn Lĩnh ra thì không ai nhận ra cô cả.
Cô vừa thấy Ôn Lĩnh lập tức nhào qua, làm cho mấy người kia hoảng sợ.
Ôm Ôn Lĩnh xong, cô lại ôm lấy Lâm Tự.
"Bạn nhỏ... nhớ chị sao?"
Cô vừa nói Lâm Tự đã biết người này là ai, liền cười cười với cô.
Không hề chú ý Lương Mị đứng ở kế bên mặt đen cả lên.
Ôn Lĩnh đều nhìn thấy hết, trong lòng còn vui vẻ khi có người gặp hoạ.
Lúc trước thì cô không biết, nhưng mà gần đây phát hiện, Lương Mị là một bình dấm kính khá lớn nha, đoán chừng Lâm Tự khó có ngày lành.
Chuyến du lịch lần này là ở trên một cái đảo nhỏ, người trên đảo cũng không nhiều lắm, Ôn Lĩnh đã đặt trước một căn biệt thự nhỏ, trên dưới hai tầng, tổng cộng có bốn phòng ngủ. Cô và Ôn Noãn ở một phòng, hai mẹ một phòng, Lâm Tự đương nhiên ở cùng Lương Mị.
Cho nên, cẩu độc thân như An Nhược ở một mình....
Thật ra Ôn Lĩnh cũng là cẩu độc thân, nhưng mà trong lòng ngực cô còn có Ôn Noãn nha.
Không ngoài dự đoán, Lương Mị lại giận dỗi Lâm Tự, nhưng mà Ôn Lĩnh cũng buồn vực, tức giận thì tức giận, mắc gì Lương Mị lại đây tìm cô chứ?
Ôn Lĩnh ngồi ở trên bờ cát chơi với Ôn Noãn, mới chơi được một lát thì Lương Mị đã đến đây.
"Em không xuống biển chơi à?" Lương Mị mặc một bộ bikini, trước ngực trắng như tuyết, thật sự rất chói mắt, Ôn Lĩnh cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Cô nhìn xuống cái ngực bằng phẳng của mình.
Nói phẳng thì cũng hơi quá, Ôn Lĩnh tự an ủi bản thân, không phải do cô nhỏ mà của mấy người đó quá lớn.
Ngay cả Lâm Tự, cô cũng không ngờ lại lớn như vậy....
Hơn nữa cô cảm thấy Lương Mị có chút lạ.
Chẳng lẽ vẫn còn ghen sao? Mà bây giờ, Lâm Tự còn như một đứa ngốc, cùng với An Nhược chơi đùa....
Trên người Lương Mị còn có một cái nhiệm vụ cao cả, thấy Ôn Lĩnh nhìn về phía Lâm Tự, cô biết Ôn Lĩnh đang nghĩ cái gì.
Thật ra lúc đầu cô cũng có ghen đó, nhưng sau biết người này là An Nhược, một chút chua cũng không có, mà bạn gái nhỏ nhà cô cũng xinh đẹp, ai gặp cũng thích, hơn nữa Lâm Tự cũng đã có nói với cô về An Nhược, hai người như bạn bè với nhau.
Cho nên cô không phải vì Lâm Tự mà đến chỗ Ôn Lĩnh, cô đến đây vì Cố Dung Khanh.
Cứ cách 10 phút, Cố Dung Khanh lại nhắn cho cô.
[Chị chụp ảnh chưa?]
Lương Mị cảm thấy, bây giờ Cố Dung Khanh thèm Ôn Lĩnh muốn chết, nhưng mà Ôn Lĩnh không xuống biển chơi thì làm sao cô chụp được chứ?
Ôn Lĩnh còn không biết được âm mưu của Lương Mị, còn muốn thay Lâm Tự giải thích, nào ngờ Lâm Tự đã lên đây, lôi kéo cô xuống biển.
"Này... Lâm Tự em muốn chết phải không?" Cô không có mặc đồ bơi a! Hơn nữa cô thật sự không muốn xuống biển chơi.
"Chị Ôn Lĩnh, chúng ta không phải đến đây chơi sao? Chị không xuống biển thì chơi cái gì?"
"Chị chơi với Tiểu Noãn, cũng được mà."
Tiểu Noãn đã chơi đùa với cát, đột nhiên cô bé ngẩng đầu lên nói, "Mẹ, con có thể chơi một mình được nha."
"....." Đứa con gái này của cô, bán đứng cô đã thành bản năng rồi sao?
Cuối cùng, Ôn Lĩnh đành thoả hiệp, đi thay đồ bơi.
Ừ... nhưng mà loại đồ bơi này rất bảo thủ.
Bởi vì Lương Mị từng phút từng giây luôn chú ý đến động tĩnh của Ôn Lĩnh, cho nên lúc Ôn Lĩnh thay đồ xong, Lương Mị là người nhìn thấy đầu tiên.
Sau đó, cô mở to hai mắt mà nhìn.
Lâm Tự và An Nhược cũng mở to hai mắt nhìn theo.
Ngay cả, Hứa mẹ và dì Lâm đang ngồi trên bờ biển cũng kinh ngạc.
Hứa mẹ ghét bỏ, "Con bé muốn là hải cẩu cái à?"
Cái đồ bơi Ôn Lĩnh mặc, chỉ để lộ mỗi cái mắt cá chân, cô sợ bản thân bị ăn nắng, cho nên bọc người kín mít.
Cô thoải mái nhưng mà lúc Cố Dung Khanh nhận được tấm hình, mắt mở to tròn.
Cái loại đồ bơi này không bằng Ôn Lĩnh vào mùa hè mặc đồ ngắn tay nữa, Cố Dung Khanh có chút chán nản, cái này không giống như trong tưởng tượng của cô....
Cô nhanh lấy điện thoại nhắn cho Lương Mị.
[Có phải em ấy biết chị chụp gửi cho em không?]
Lương Mị nhận được tin nhắn cũng có chút hoài nghi, Ôn Lĩnh có phải phát hiện ra không nhỉ? Nhưng mà cô cũng đâu có thể hiện cái gì đâu.
Ôn Lĩnh làm cho người ta kinh ngạc hết sức, nhưng bản thân lại cảm thấy chả có vấn đề gì, ở trước mặt bao người, xuống biển chơi....
Ừ... cái chơi chơi này, cơ bản là không muốn dính nước lên người.
Lương Mị cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thanh, ảnh cũng đã gửi, tuy rằng không phải là cái mà Cố Dung Khanh muốn nhưng mà cô đã làm xong rồi.
Vấn đề không phải do bikini, mà chính là Ôn Lĩnh.
Cho nên cô đi theo Lâm Tự xuống biển chơi, An Nhược có chút không thích ứng với cặp đôi ân ái này, lại có chút ghét bỏ Ôn Lĩnh, cho nên cô đi lên chơi cát với Ôn Noãn.
Ôn Lĩnh chơi một lát cũng không thấy vui, đi theo An Nhược chơi cát với Ôn Noãn.
Ba người chơi rất vui vẻ, nhìn Ôn Noãn cười vui vẻ, Ôn Lĩnh cũng vui vẻ.
Vốn dĩ cô là người không thích bơi, cho nên cô chỉ muốn ở cùng Ôn Noãn.
Chơi được một lát thì cô đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua An Nhược gọi cho cô, sau đó hỏi An Nhược đã xảy ra chuyện gì. Giữa hai người các cô cũng không có gì giấu nhau, An Nhược cũng không định giấu Ôn Lĩnh cho nên nói chuyện đi xem mắt cho Ôn Lĩnh nghe.
Tính cách của mẹ An Nhược, Ôn Lĩnh cũng biết được đôi chút. Từ thời đại học cô đã biết rồi, lúc đó An Nhược từng nói với cô, mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy thi vào Học viện điện ảnh.
Sau đó chuyện thường xuyên đi xem mắt, An Nhược cũng có nói cho cô, nhưng mà An Nhược lại không nói nhiều lắm, cho nên cũng không hỏi nhiều.
"Cái này không quan trọng. Hôm qua lúc mình về nhà, mình gặp được hàng xóm cực phẩm a!"
"Hàng xóm cực phẩm??? Khoan đã, từ tối qua cậu đã về thủ đô à?"
"A.... Đúng vậy." Nói xong An Nhược xua xua tay nói, "Khi nào mình trở lại không quan trọng cho lắm."
"Hàng xóm cực phẩm mới quan trọng hả?"
Ôn Lĩnh cảm thấy cái bộ dạng này của An Nhược rất quen thuộc, cái vẻ mặt say mê, rất giống với lúc nói về Kỷ Thần Hi.
Không được vài giây, An Nhược lại gục đầu xuống nói, "Mình thấy mình như tra nữ vậy, thay người yêu như thay áo."
"Aizz ~ Kỷ Thần Hi phải làm sao bây giờ? Cô ấy sắp mất đi mình rồi."
Ôn Lĩnh lắc đầu thở dài.
Ừ... hẳn là thay người yêu như thay áo. Ôn Lĩnh muốn tát mấy cái cho An Nhược tỉnh lại, sau đó hung hăng mà mắng... Cậu với Kỷ Thần Hi có con mẹ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.