Chương trước
Chương sau
Trong khoảng thời gian này, Ôn Lĩnh rất bận, cô sợ bản thân sẽ không chăm sóc cho Ôn Noãn tốt, cũng lo lắng Lâm Tự cũng không làm tốt.
Cho nên để Cố Dung Khanh mang về nhà, có thêm Cố mẹ chăm sóc, chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ôn Lĩnh chở Ôn Noãn về nhà lấy quần áo, An Nhược và Cố Dung Khanh ở dưới lầu chờ.
An Nhược còn chưa về nhà bởi vì cô có chuyện muốn nói với Cố Dung Khanh.
Nhưng mà cô chưa mở miệng nói thì Cố Dung Khanh đã nói trước.
"Có cái gì muốn nói thì nói đi." Thật Cố Dung Khanh đã biết, từ lúc bắt đầu ăn cơm, An Nhược đã có chuyện muốn nói với cô rồi.
"A...." Thấy Cố Dung Khanh mở lời trước, An Nhược cũng không muốn kìm nén nữa.
"Xem ra, Cố Dung Khanh cô cũng không phải là loại người trì độn cho lắm a?" Giọng nói của An Nhược có chút mỉa mai, còn làm vẻ cười mà như không cười, cô tiếp tục nói, "Mười năm rồi đó, tình cảm của Ôn Lĩnh còn không được đáp lại, tôi còn cho rằng Cố Dung Khanh là người AI đó."
*AI: ám chỉ người sống máy móc, không có cảm tình.
Giọng điệu của An Nhược làm cho Cố Dung Khanh có chút không thoải mái, nhưng mà cô không phản bác lại được...
Nhìn Cố Dung Khanh không phản ứng, An Nhược lại nói tiếp, "Cố Dung Khanh, cô có biết hiện tại cô giống cái gì không?"
"Không được ưu tiên nữa, liền trở thành con mèo giận dỗi~"
Cố Dung Khanh nghe vậy cứng đờ cả người, An Nhược nhìn thấy phản ứng của cô cười nhạt, bước lên một bước đối mặt với cô mà nói, "Thật là nực cười a..."
Sắc mặt Cố Dung Khanh trắng bệch, An Nhược cũng chả quan tâm, lại nói tiếp, "Thật ra từ lúc Ôn Lĩnh bắt đầu thích cô, tôi đã chán ghét cô rồi. Cũng chẳng phải cô làm cái gì cả mà chính cái thái độ thờ ơ của cô, làm tôi rất ghét."
"Cố Dung Khanh ơi là Cố Dung Khanh, thật ra đã từ rất lâu rồi, tôi muốn hỏi cô, ung dung mà hưởng thụ sự yêu thương từ người khác, lại không thương yêu người ta, trong lòng cô thấy thoải mái lắm sao?"
Lời An Nhược nói, giống như cây kim đâm vào Cố Dung Khanh, làm cho cô giật mình hốt hoảng, đến cuối cùng cô là loại người gì vậy?
Trước khi Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn đi đến chỗ hai người, An Nhược nói thêm mấy lời, làm Cố Dung Khanh thiếu chút nữa chạy trối chết.
"Những lời cô nói với Ôn Lĩnh. Ôn Lĩnh đều nói cho tôi nghe, Ôn Lĩnh tin nhưng tôi không tin."
"Cô căn bản chẳng phải tình cảm trì độn, mà chính là ích thích muốn Ôn Lĩnh chỉ thích cô."
"Một khi đã không yêu nữa rồi, cô sẽ giống như bây giờ, ruột gan cồn cào, thống khổ không nói được."
Cố Dung Khanh bị những lời nói của An Nhược kích thích mà phát run, cô không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy,"
Bị kích thích đến mức khẩn trương, đôi mắt hồng nhìn An Nhược mà lớn tiếng, "Tôi không cần cô phủ nhận tôi đối với Ôn Lĩnh là êu."
"Là tôi đã làm tổn thương em ấy, nhưng cũng xin cô không cần tự cho là đúng, đừng cho rằng tôi không yêu em ấy."
"Cho dù tôi trì độn ngu ngốc nhưng tôi yêu em ấy..."
Cố Dung Khanh nói xong câu đó, đúng lúc Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn đi ra, cô cảm nhận được cái ánh mắt nhìn mình, trong nháy mắt mặt đỏ ửng lên.
Trời đã tối, Ôn Lĩnh không nhìn thấy rõ nhưng cái câu cuối của Cố Dung Khanh nói "Cho dù tôi trì độn ngu ngốc nhưng tôi yêu em ấy..." Cô nghe rất rõ.... Trong một lúc, Ôn Lĩnh chỉ biết trố mắt mà nhìn...
Nhưng mà chỉ có An Nhược nhìn thấy được phản ứng của Cố Dung Khanh, cô càng nhìn càng cảm thấy, Cố Dung Khanh con người này thật khó hiểu.
Dựa theo tình tiết mà An Nhược xây dựng, cô đang cố ý kích thích, chọc thủng biểu hiện giả dối của Cố Dung Khanh...
Nào ngờ kết quả lại thành bày tỏ nỗi lòng của Cố Dung Khanh???
Cố Dung Khanh cũng không ngờ là lúc này Ôn Lĩnh lại đi ra, cảm giác như bị bắt tại chỗ vậy...
Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng sau khi nói ra rồi trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, trong khoảng thời gian gần đây cô vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề của bản thân, cô không thể những điều An Nhược nói với cô, ví dụ như sau khi ly hôn cô mới nhận ra được tình cảm của cô đối với Ôn Lĩnh...
Lúc cả hai đang trong thời gian quen nhau với nhau, thật ra cô cũng không có để ý đến chuyện tình cảm lắm, nhưng ở bên Ôn Lĩnh cô cảm thấy rất thoải mái, cũng thích, dần dần theo thời gian cũng không thể phủ nhận việc đã quen có Ôn Lĩnh ở bên, nhưng từ sau khi ly hôn, mỗi lần Ôn Lĩnh đến Cố gia, cô sẽ lại nhớ đến lúc cả nhà ba người sống chung với nhau, nhớ những ngày tháng sống trong căn nhà kia.
Lúc vừa dọn vào đó, Ôn Lĩnh rất vui vẻ, về sau có Ôn Noãn thì Ôn Lĩnh chiếu cố cô và Ôn Noãn, càng nghĩ càng thấy bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều, nếu cô có thể sớm nhận ra bản thân yêu Ôn Lĩnh, thì chắc cả nhà ba người sẽ không phải có cảm nhận khác nhau.
Nghĩ đến vậy, đôi mặt Cố Dung Khanh rũ xuống, có chút mất mát.
An Nhược nhìn Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh mà nghiền ngẫm, còn Ôn Lĩnh thì....
Cô không nghĩ vừa đi ra đã nghe được lời nói kinh hồn táng đảm. Trong một chốc lát khó tiêu hoá được hết, cái lời nói này không phải cô đã chờ rất nhiều năm rồi sao, nhưng tại sao lúc nghe được thì bản thân không hề sung sướng...
Ngược lại còn có một loại cảm giác mất mát và buồn bã...
Trên đường lái xe về nha, Cố Dung Khanh cũng không có nói chuyện với Ôn Noãn, cô đang suy nghĩ về Ôn Lĩnh, nghĩ đến thái độ của Ôn Lĩnh sau khi Ôn Lĩnh nghe được những lời nói của cô mà không có phản ứng gì.
Ôn Noãn ngồi ngoan ngoãn ở trên ghế, không có làm phiền đến cô nhưng trong lén lút thì vẫn lén nhìn mấy cái.
Cố Dung Khanh bị con gái nhìn có chút mất tự nhiên, đôi mắt nhỏ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Tiểu Noãn, làm sao vậy con?"
Nghe thấy mẹ hỏi cô bé, Ôn Noãn cười đáng yêu hỏi, "Mẹ ơi, sau khi con lớn rồi cũng xinh đẹp như mẹ sao?"
"....." Cái này.... Cố Dung Khanh không ngờ là Ôn Noãn lại hỏi cô cái này.
Nhìn thấy mẹ không trả lời, Ôn Noãn bĩu môi, không cao hứng.
"Hừ! Mẹ lớn từng nói, con lớn lên sẽ xinh đẹp giống mẹ nhỏ vậy." Nói xong còn thè lưỡi ra.
Cố Dung Khanh sửng sốt, lời này có ý là.... Ôn Noãn khen cô đẹp sao?
"Tiểu Noãn sẽ này càng xinh đẹp nha ~"
Tiểu Noãn nghe xong cười cong đôi mắt, sau đó còn nói thêm, "Mẹ lớn cũng đẹp."
"Đương nhiên là mẹ lớn con càng đẹp hơn rồi." Cố Dung Khanh nói xong thì cả hai mẹ con đều cười tươi.
Sau khi, Cố Dung Khanh mang Ôn Noãn về nhà, Ôn Lĩnh trừng mắt nhìn An Nhược rồi bỏ đi lên nhà, An Nhược bị cô trừng mắt cũng có chút xấu hổ, cô cũng đâu có ngờ việc này lại biến thành nơi để Cố Dung Khanh thổ lộ a.
Cô không đi về nhà mà đi theo Ôn Lĩnh lên lầu.
Ôn Lĩnh không muốn mang cô về nhà, vừa vào cửa lập tức đóng cửa lại, cũng may An Nhược nhanh tay nhanh chân ngăn cản lại, trước khi cửa đóng hẳn đã chặn lại rồi đi vào trong.
"Cậu còn việc gì à?"
Ờ.... An Nhược gãi gãi đầu nói, "Không có việc thì không thể đến nhà cậu làm khách sao?"
"Ờ, vậy tuỳ ý cậu." Nói xong Ôn Lĩnh đi vào thư phòng.
An Nhược thấy vậy cho là Ôn Lĩnh đang tức giận, cũng đi vào theo.
Cô vừa đi vào nhìn thấy Ôn Lĩnh đang khởi động máy tính lên, nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu làm gì vậy? Mình còn chưa viết xong, trong hai ngày phải viết xong."
"Mình cảm thấy chuyện lúc nãy...." An Nhược cười hắc hắc, đi đến bên cạnh nắm lấy bả vai Ôn Lĩnh, "Cậu không tò mò mình và chị ta nói cái gì sao?"
"Không tò mò."
"Vậy.... Khi cậu nghe chị ta nói chị ta yêu cậu, cậu có cảm giác gì?"
Cảm giác sao.... Ôn Lĩnh chống cằm suy nghĩ, An Nhược nhìn cô chờ đáp án.
"Không có cảm giác gì."
Câu trả lời này làm cho An Nhược không đỡ được, sao có thể nói không yêu nữa là không yêu được hay vậy?
Hai người kia đúng thật là trêu ngươi mà, một người mười năm qua chưa từng yêu ai, nói yêu là yêu.
Một người thì mười năm qua yêu chết đi sống lại, nói không yêu là không yêu dễ vậy sao?
An Nhược nhúng vai, tình yêu bây giờ không đáng giá vậy à?
Cô ngây người một lát, Ôn Lĩnh bắt đầu đuổi cô đi.
"Sao? Đêm nay, mình không về nhà, đã bao lâu rồi chúng ta không ngủ với nhau. Hôm nay, mình muốn ngủ với cậu." Cô ôm Ôn Lĩnh làm nũng.
Vừa đúng lúc này, Lâm Tự về nhà, lúc về phòng cô cần phải đi ngang qua thư phòng của Ôn Lĩnh. Bởi vì An Nhược đi vào cho nên cửa còn chưa đóng lại.
Cho nên... cô cũng vừa vặn thấy An Nhược làm nũng với Ôn Lĩnh.
Trong phút chốc, Lâm Tự cũng thất thố, cô nói câu "Quấy rầy hai người rồi." Sau đó che đôi mắt lại quay ra phòng khách, bước được hai bước mới nhớ phải đi về phòng.
An Nhược cũng bị câu quấy rầy của Lâm Tự làm cho giật mình, nhanh tay buông Ôn Lĩnh ra, cô quên mất Ôn Lĩnh từng nói với cô, con gái của bạn gái mẹ Ôn Lĩnh đang ở nhà Ôn Lĩnh.
Đột nhiên xuất hiện, làm hết hồn à.
"Lâm Tự, có thể." Ôn Lĩnh cảm thấy bất đắc dĩ, cái hành động này của Lâm Tự, giống như là nghĩ cô với An Nhược có gì với nhau vậy.
Lâm Tự xuyên qua khe hở mấy ngón tay, nói ra một câu làm người ta giật mình, "Chị Ôn Lĩnh, đây là bạn gái mới của chị sao?"
Ôn Lĩnh vừa định giải thích, Lâm Tự lại thả tay xuống dưới, chỉ vào An Nhược, "Người này.... Người này... không phải...." Sau đó che cái miệng lại, lên án Ôn Lĩnh, "Chị nha, sao toàn diễn viên thích chị vậy?" Má ơi! Người này không phải An Nhược sao? Mặc dù Lâm Tự không phải fan của An Nhược, nhưng mấy năm gần đây, An Nhược cũng là nữ diễn viên nổi tiếng a, trời ạ!
Ôn Lĩnh và An Nhược nhìn Lâm Tự kích động năm phút....
Hai người liếc nhìn nhau, rồi nhúng vai bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Lâm Tự cũng bình tĩnh lại, cô xoa xoa tay, rồi tay lại cọ cọ lên quần.
Sau đó đi đến chỗ An Nhược, vươn tay ra, "Xin chào chị, tôi là Lâm Tự."
An Nhược cười cười, nắm lại tay cô, vừa muốn nói chuyện, nào ngờ Lâm Tự lại nói ra lời kinh động, "Chuyện của chị và chị Ôn Lĩnh, tôi sẽ giữ bí mật."
Cái này... nụ cười trên mặt An Nhược cứng lại, cô quay đầu nhìn Ôn Lĩnh. Ôn Lĩnh cũng lắc đầu, biểu cảm bất đắc dĩ.
Cô đứng lên đến chỗ Lâm Tự mà giải thích, "Lâm Tự, chị và An Nhược là bạn tốt, bạn học ở trường đại học."
Khoé miệng Lâm Tự run rẩy, cô biết bản thân lại ngu xuẩn nữa rồi, "A... vậy hai người..."
"Em đi ngủ đây." Nói xong chạy như bay.
"Hahaaa, cô bé này thật dễ trêu đùa nha." Nhìn dáng vẻ Lâm Tự bỏ chạy về phòng, An Nhược không nhịn được mà cười lớn, thời buổi ngày nay chẳng lẽ ôm một cái liền có bạn gái à?
Ôn Lĩnh cũng cười theo, có đôi khi Lâm Tự cũng rất ngốc nghếch.
Lâm Tự ngốc nghếch sau khi về phòng, nằm ì trên giường nhắn cho Lương Mị.
[Chị Lương Mị... em vừa mới làm một chuyện ngu xuẩn.]
Lương Mị lập tức trả lời lại, [Không phải em luôn làm chuyện ngu xuẩn sao?]
Lâm Tự tức giận nhắn lại, [Em làm gì có lúc nào cũng làm chuyện ngu xuẩn.]
Cô định chờ Lương Mị trả lời tin nhắn, sẽ đem chuyện mới phát sinh vừa rồi kể cho Lương Mị nghe, kết quả đợi hai phút, Lương Mị cũng không nhắn lại, cô không nhịn được đành kể luôn.
Năm phút trôi qua, Lương Mị vẫn không nhắn lại.
Cô có chút không vui, nhưng mà không thể mặt dày gọi điện thoại, cho nên cô đi tắm.
Lúc tắm vẫn luôn nhìn động tĩnh của điện thoại, Lương Mị có trả lời cô hay chưa, nhưng mà cô nhịn xuống, cô nghĩ trong đầu, nếu như Lương Mị trả lời tin nhắn, cô cũng sẽ khiến cho Lương Mị nếm chút cái gọi là chờ đợi.
Từ ngày cô và Lương Mị liên lạc với nhau, từ đó vẫn luôn thông qua WeChat mà nói chuyện, bởi vì cũng không có việc gì, cho nên thấy tin nhắn lập tức trả lời lại, mà Lương Mị thì cũng nhanh chóng trả lời lại.
Thật bực bội.
Cô tắm xong vẫn nhìn điện thoại, tưởng rằng Lương Mị không có gửi lại tin nhắn cho cô, nào ngờ lại thấy tin nhắn của Lương Mị.
[Đúng thật là ngu xuẩn mà, ở đâu ra mới ôm nhau thì đã là bạn gái? Ít nhất cũng phải ngủ với nhau.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.