Chương trước
Chương sau
"Chị Ôn Lĩnh, chị không định qua xem sao?"
Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt và dáng vẻ của Cố Dung Khanh hiện tại, Ôn Lĩnh không thể làm ngơ được. Cố Dung Khanh so với lúc sáng thật yếu ớt. Lúc hai người đi ra, cũng thấy được Cố Dung Khanh phải dựa vào Tiểu Hàng mới đi được, Ôn Lĩnh vốn định làm lơ không thấy, nhưng Lâm Tự lại mở miệng hỏi cô, cô có chút mất tự nhiên, cúi đầu không trả lời.
Lâm Tự thấy cô không nói chuyện, cũng thức thời không hỏi nữa, ai ngờ một lát sau, Ôn Lĩnh ngẩng đầu lên nói với Lâm Tự, "Chị đi tìm Tiểu Noãn."
"A? A...." Lâm Tự cười trộm.... Chị Ôn Lĩnh bắt đầu từ lúc nào mà làm ra vẻ xa nhớ vậy.
Ôn Lĩnh thiếu chút nữa không kiềm chế được mà chạy đến chỗ Cố Dung Khanh, nhưng mà đành nén lại chờ phó đạo diễn lại đây, nói bởi vì Cố Dung Khanh sức khoẻ không được tốt cho nên xin nghỉ, hiện tại tiến độ quay phim đã vượt hoạch định đưa ra, cho nên chiều nay mọi người cũng được nghỉ.
"Chị Ôn Lĩnh, mẹ em gọi điện thoại cho em, hỏi chúng ta chiều nay đi ăn được không?" Lâm Tự đột nhiên muốn ghẹo Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh đương nhiên cũng biết Lâm Tự đang ghẹo mình, trừng mắt với Lâm Tự một cái, Lâm Tự thè lưỡi không nói chuyện.
Nhưng mà Ôn Lĩnh không ngờ ở cửa khách sạn lại gặp Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi, cô nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Kỷ Thần Hi, trong lòng chửi thầm. Đúng là không biết liêm sỉ, không thèm cố kỵ ánh mắt người ta nhìn sao???
Cô vốn dĩ chỉ muốn đến xem một cái thôi, cho nên lúc Cố Dung Khanh nhìn cô, cô làm bộ chỉ đơn giản là người qua đường, không thấy Cố Dung Khanh.
Vào trong khách sạn, đi thẳng đến phòng Hứa mẹ, cô nói muốn gặp Ôn Noãn là thật, cô thật sự nhớ Ôn Noãn.
Nhưng mà khi vào phòng cô lại không ngờ Ôn Noãn lại biểu hiện không như cô mong đợi, vẫn đi lại ngồi lên đùi cô nhưng miệng thì lại tìm Cố Dung Khanh, "Mẹ ~ mẹ nhỏ đâu rồi?"
"Mẹ con không khoẻ, nghỉ ở phòng." Ngụ ý là không cần làm phiền đến mẹ của cô, Ôn Noãn vừa nghe rất thành thật an phận.
Ôn Lĩnh cũng không nói nhiều gì với mẹ mình và dì Lâm.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Hứa mẹ cũng ngẫm nghĩ lại, con gái đã lớn rồi, có một số việc vẫn do bản thân tự quyết định, bà không cần tham dự vào. Vì vậy, bà nói với Ôn Lĩnh, qua hai ngày nữa sẽ về Đông Thành, Ôn Lĩnh cảm thấy đường đột nên hỏi, "Sao lại về sớm như vậy? Tiểu Noãn còn nghỉ mấy ngày nữa."
Dì Lâm cười, "Đến đây cũng mấy ngày rồi, Tiểu Noãn cũng chưa nghỉ ngơi nhiều, không bằng về sớm một chút."
Hứa mẹ ngồi ở bên gật đầu nói, "Đúng vậy. Hôm nay, bà ngoại Tiểu Noãn gọi lại đây. Nói Tiểu Noãn nên trở về trước một hai ngày."
Ôn Lĩnh gật đầu, Tiểu Noãn đi về còn phải đi học lại, cho nên về sớm để điều chỉnh lại thời gian.
"Vậy, hôm nay để Tiểu Noãn ngủ với con đi."
Ôn Noãn nghe mẹ nói vậy cho nên cực kỳ vui vẻ, "Oa! Mẹ thật tốt a ~" Ôn Noãn ôm lấy mặt Ôn Lĩnh hôn cô một cái lại nói, "Vậy mẹ nhỏ thì sao?"
Ôn Lĩnh có chút bất đắc dĩ... nhéo nhéo cái mũi Ôn Noãn nói, "Mẹ con không khoẻ, con quên rồi sao?" Ôn Noãn uỷ khuất gật đầu.
Ôn Lĩnh gọi cho Lâm Tự hỏi cô ăn chưa, Lâm Tự cũng chuẩn bị đi ra ngoài ăn, đúng lúc Ôn Lĩnh gọi, cho nên cô chờ đám người Ôn Lĩnh qua tìm mình, cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Lúc ăn, Lâm Tự chủ động ôm Ôn Noãn đút cho cô bé ăn, cô biết tối nay Ôn Noãn sẽ ngủ cùng các cô cho nên rất vui. Cô rất thích Ôn Noãn, cơ thể bé nhỏ này mềm mềm lại ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên lúc ăn cơm nhận trọng trách lớn là đút cơm cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng rất ngoan, ngồi yên cho Lâm Tự đút ăn, trong lúc đang cao hứng, Lâm Tự vô tình nói ra muốn sinh một đứa con giống Ôn Noãn vậy, người nói vô tình như người nghe có tâm, mẹ cô lập tức hỏi, "Con gái, định khi nào sinh?"
"Khụ khụ...." Ôn Lĩnh đang uống, nghe vậy xem chút nữa bị sặc.
"Ngạch.... Mẹ cái này con chỉ cảm khái thôi mà... chỉ cảm khái...." Dì Lâm cũng biết con gái mình đôi khi nói chuyện không dùng não, bà liếc con gái một cái rồi tiếp tục ăn.
Nhưng mà Lâm Tự thật sự rất thích Ôn Noãn, nếu không phải Ôn Lĩnh cản lại, cô còn muốn tắm rửa rồi ôm Ôn Noãn ngủ.
"Đợi đã.... Lâm Tự em một vừa hai phải thôi!" Ôn Lĩnh thực sự chịu không nổi, cô đem Ôn Noãn ôm vào trong ngực, lấy quần áo xong đi vào trong nhà tắm, trong bụng còn nghĩ thầm Lâm Tự đương con gái cô là cái gì chứ?
Cố Dung Khanh trở về phòng, đầu càng đau hơn, nằm ở trên giường không muốn động đậy. Tiểu Hàng có chút lo lắng, cô đã mua một phần cháo, "Chị Dung Khanh... chị ăn ít cháo đi." Nhưng Cố Dung Khanh lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn.
Tiểu Hàng thở dài, sắc mặt Cố Dung Khanh cực kỳ kém, đặc biệt là lúc ở dưới sảnh gặp Ôn Lĩnh. Cô mới không gặp Ôn Lĩnh một thời gian, mà Ôn Lĩnh đã thay đổi quá lớn rồi, làm cho cô thật bất ngờ.
Từ trước đến giờ, trong mắt Ôn Lĩnh chỉ có Cố Dung Khanh mà hiện tại thì.... Cô làm trợ lý cho Cố Dung Khanh mấy năm rồi, chuyện của hai người hầu như cô là người biết rõ nhất. Cô nghĩ nếu bản thân cô là Ôn Lĩnh, chắc cô không có đủ khả năng chịu đựng được lâu hư vậy, Cố Dung Khanh có đôi khi thật quá đáng.
Cho nên lúc hai người ly hôn, mà việc ly hôn do Ôn Lĩnh đưa ra, cô cũng không kinh ngạc cho lắm.
"Tiểu Hàng, chuyện của chị và Ôn Lĩnh, em thấy thế nào?"
Tiểu Hàng nhìn thấy Cố Dung Khanh cuối cùng cũng có chút động thái, cô cầm hộp cháo mang qua, "Chị, chị ăn cháo trước đi rồi chúng ta nói được không?"
Cố Dung Khanh do dự một lát, lấy hôm cháo ăn vài muỗng, tốc độ ăn cũng nhanh hơn so với ngày thường, không bao lâu đã ăn xong rồi.
Sau đó nhìn Tiểu Hàng, ý bảo cô ăn xong rồi, nói đi.
"Chị Dung Khanh, chị và chị Ôn Lĩnh đã xảy ra chuyện gì?"
"Mấy ngày hôm trước, chị có nói với em ấy là chị thích em ấy...." Cố Dung Khanh mím môi rồi nói tiếp, "Nhưng mà chị làm sai.... Em ấy cảm thấy chị không để tâm đến em ấy."
"Em ấy nói em ấy mệt rồi."
Tiểu Hàng nghĩ thầm trong đâu, cô đây cũng có được Cố Dung Khanh để tâm sao, nhưng mà chỉ nghĩ không dám nói. Nhưng mà từ miệng Cố Dung Khanh mà nói ra được câu thích kia, đã là một chuyện rất khó rồi, cô thật sự khá tò mò, Ôn Lĩnh đã làm gì mà biến Cố Dung Khanh thành như vậy.... Thật ra cô không quen nhìn Cố Dung Khanh hiện tại, bộ dáng hiện tại của Cố Dung Khanh, cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Tiểu Hàng gãi gãi đầu cười nói, "Chị Dung Khanh, em có chút lời không biết nên nói hay không."
"Em nói đi."
"Thật ra, bao năm qua em thấy chị Ôn Lĩnh thật sự rất uỷ khuất...." Nói xong Tiểu Hàng nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, phát hiện sắc mặt vẫn rất bình thường, vì vậy cô nói tiếp, "Chị Ôn Lĩnh thích chị như thế nào em đều nhìn thấy cả, em cũng cảm thấy có đôi lúc chị ấy rất mệt. Nói thật khi nghe hai người ly hôn, em cũng cảm thấy chuyện này không phải chuyện ngoài ý muốn."
Cố Dung Khanh nghiêm túc nghe, Tiểu Hàng thấy cô chăm chú nghe như vậy, lớn mật nói tiếp, "Chị Dung Khanh, không chỉ chị Ôn Lĩnh cảm thấy chị không thích chị ấy, mà riêng em cũng cảm thấy vậy. Quan trọng nhất là chị là không biết chuyện đó."
Cố Dung Khanh không chen vào nói, ý bảo cô tiếp tục nói.
"Người như chị Ôn Lĩnh, em cảm thấy chị ấy nên thích một người bình thường. Chị Dung Khanh, trước đây dáng vẻ của chị rất lãnh đạm thờ ơ, thật sự làm cho người khác khó chịu." Thật ra Tiểu Hàng muốn nói, trong tình yêu chỉ có một người trả giá, như vậy quá vất vả cho người kia.
"Cho nên.... Vấn đề tình cảm của bọn chị, chỉ có mình em ấy trả giá."
Cố Dung Khanh đột nhiên không nói nữa, cô cảm thấy trước kia thật sự quá khốn nạn, nhưng mà để thay đổi tính cách trong một thời gian ngắn thì rất khó.... Cô muốn hỏi thêm Tiểu Hàng nhưng lại không biết nói sao, với tính cách của cô, cô không có thói quen chủ động, nhưng mà....
Tiểu Hàng nhìn thấy Cố Dung Khanh mím môi, có điểm nghi hoặc.... Chị Dung Khanh muốn nói gì?
"Nếu... chị chủ động, Ôn Lĩnh sẽ còn trở về sao?"
".... Chắc là có thể?" Tiểu Hàng cũng không biết được Ôn Lĩnh còn muốn hay không.
Ngày hôm sau đến phim trường, Ôn Lĩnh nhìn sắc mặt Cố Dung Khanh đã bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với ngày bình thường, hơn nữa cô cảm giác có đôi khi Cố Dung Khanh vô ý nhìn cô. Ban đầu, cô còn cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, kết quả giữa trưa, Cố Dung Khanh đến tìm cô.
"Tối hôm nay, chị muốn mang Tiểu Noãn ra ngoài ăn tối." Bởi vì cảnh quay yêu cầu nên hôm nay Cố Dung Khanh mặc một chiếc váy trắng. Chiếc váy này rất giống chiếc váy Cố Dung Khanh mặc ở thời đại học, Ôn Lĩnh thấy Cố Dung Khanh đứng trước mặt cô, cô bỗng nhiên hoảng loạn...
"Biết rồi, tôi sẽ nói với mẹ tôi."
Cố Dung Khanh cười cười với cô nói, "Em có đi chung không?"
".... Không."
"Chị biết rồi."
Cố Dung Khanh không nói gì thêm nữa, quay trở lại đóng phim.
Buổi tối, Ôn Lĩnh định đi ăn lẩu cay với Lâm Tự, đi được nửa đường thì Cố Dung Khanh gọi điện thoại đến.
"Mẹ~ con với mẹ nhỏ đi ăn tối, mẹ đi cùng đi!" Vừa nhấc máy, Ôn Lĩnh đã nghe được tiếng nũng nịu của con gái.
"Biết làm sao đây bảo bảo, mẹ đã hẹn dì Lâm Tự đi ăn rồi."
"Mẹ, hai người ăn cái gì ~ con và mẹ nhỏ đi qua tìm hai người."
Nghe được giọng của Ôn Noãn, Lâm Tự lay cánh tay Ôn Lĩnh hỏi nhỏ, "Ảnh hậu Cố tìm chị ăn tối à?"
"Đừng nháo!" Ôn Lĩnh liếc cô một cái, nghĩ thầm Cố Dung Khanh tìm cô ăn tối sao? Sao có thể? Ôn Lĩnh dịu dàng dỗ Tiểu Noãn, "Mẹ muốn đi ăn lẩu cay, con không có ăn được, chờ mẹ ăn xong sẽ dẫn con đi chơi được không?"
"Mẹ nhỏ~ mẹ nói mẹ đi ăn lẩu cay, không cho chúng ta đi."
Ôn Noãn không biết nói sao cho được, đành phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh đỡ trán, cô đây bị con gái bán đứng rồi sao?
Ôn Lĩnh ở bên đầu điện thoại nghe Ôn Noãn nói vậy, có chút thất thần, Lâm Tự cười thành tiếng, đúng như cô đoán mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.