Chương trước
Chương sau
Ôn Lĩnh ra khỏi phòng đi lên phòng của Hứa mẹ, cô trực giác chuyện này có liên quan đến mẹ của cô, làm sao mà có chuyện trùng hợp được như vậy? Các cô vừa mới ăn cơm nhau thì đã có ảnh chụp, còn cố tình chụp cô, Cố Dung Khanh và Ôn Noãn.
Lúc Ôn Lĩnh lên phòng thì Hứa mẹ đang tắm cho Ôn Noãn, cho nên dì Lâm mở cửa.
Cửa vừa mở, dì Lâm nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Ôn Lĩnh, sợ xảy ra chuyện gì, liền hỏi, "Làm sao vậy, Ôn Lĩnh?"
Nghe giọng nói dịu dàng của dì Lâm, Ôn Lĩnh đem cục tức trong lòng dằn xuống, bình ổn cảm xúc cười hỏi dì Lâm, "Mẹ con và Tiểu Noãn đâu dì?"
"Đang tắm cho Tiểu Noãn, con vào đi."
Ôn Lĩnh gật đầu, đi vào ngồi trên sô pha, nói chuyện với dì Lâm một lát thì mẹ cô mới mang Ôn Noãn đi ra.
Ôn Noãn được bà ngoại bế đi ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy Ôn Lĩnh.
Vừa mới được tắm xong cho nên làn da Ôn Noãn còn hồng hồng, vui vẻ mà gọi mẹ, còn muốn nhào lên ôm một cái.
Thật ra mục đích đến đây của Ôn Lĩnh là để chất vấn mẹ cô, vì sao lại có thể tự ý làm ra việc đó?
Từ nhỏ đến giờ, cô đã chứng kiến không ít chuyện tuỳ hứng của mẹ cô, ví dụ như chưa hỏi ý cô mà đã ly hôn, còn có chuyện kết giao với dì Lâm, và lần này đưa Ôn Noãn đến đây. Từ việc lớn việc nhỏ, mấy cái chuyện tương tự như vậy trong mấy năm qua không ít. Hứa nữ sĩ, người này sống quá ích kỷ, nhưng mà Ôn Lĩnh lại trái ngược với bà, cô luôn quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh. Mà có đôi khi cũng chính vì cái này mà làm hại đến bản thân cô.
Ví dụ như vây giờ, lúc nhìn thấy Ôn Noãn bao nhiêu tức giận trong lòng cũng quên hết, thậm chí lại bắt đầu đưa ra một cái lý do lý giải cho hành động của mẹ mình, cảm thấy có khả năng bà vì Ôn Noãn cho nên mới đưa ra hạ sách để cô và Cố Dung Khanh tái hợp với nhau.
Ôn Lĩnh ôm ôm Ôn Noãn một lát, Ôn Noãn bắt đầu mệt mệt, còn muốn Ôn Lĩnh dỗ cô bé ngủ. Không còn cách nào khác, Ôn Lĩnh đành bế Ôn Noãn lên giương rồi dỗ.
Nhìn thấy Ôn Lĩnh dỗ Ôn Noãn ngủ, dì Lâm kéo Hứa mẹ đứng qua một bên, nói nhỏ, "Không phải em đã nói với chị không được làm vậy rồi sao."
Hứa mẹ nghe xong, tỏ vẻ không sao cả, "Chị không phải cũng vì con bé sao?"
Vừa nhắc đến cái này, Hứa mẹ lại bắt đầu tức giận, lại nói, "Ôn Lĩnh con thật thiếu bản lĩnh, không giống mẹ chút nào, dám yêu dám hận."
Giọng của bà có chút lớn, Ôn Lĩnh nghe thấy quay đầu nhìn mẹ cô một cái, lại tiếp tục dỗ Ôn Noãn ngủ.
Hứa mẹ bị cô nhìn như vậy còn không có xấu hổ. Dì Lâm thì lườm bà một cái.
Trước khi ngủ, Ôn Noãn còn mơ màng lẩm bẩm trong miệng muốn đêm ngay ngủ với mẹ, Ôn Lĩnh gật đầu đồng ý nói đêm nay sẽ ngủ với cô bé, nhưng mà sau khi Ôn Noãn ngủ, Ôn Lĩnh đứng dậy chuẩn bị về phòng, không còn cách nào, cô cũng muốn ngủ cùng Ôn Noãn nhưng mà cô không có tiện ngủ đây cũng không thể bế Ôn Noãn về phòng.
Hai người lớn trong phòng đều biết Ôn Lĩnh đến đây vì chuyện gì, nhưng mà Ôn Lĩnh vẫn chưa nói câu nào, cho đến khi Hứa mẹ đưa cô ra cửa mở miệng nói, "Con lại đây...."
"Mẹ." Ôn Lĩnh lúc ra cửa đưa lưng về phía bà, cô không quay đầu lại, chỉ muốn cắt ngang lời nói của mẹ.
Hứa mẹ muốn nói gì đó nhưng mà Ôn Noãn đã nói trước.
"Con nghĩ thông suốt rồi mẹ, một mình con nuôi Ôn Noãn cũng khá tốt." Nói xong Ôn Lĩnh quay đầu nhìn bà, cười cười rồi mở cửa đi ra.
Lúc Ôn Lĩnh đi về phòng thì gặp Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh đang đứng ở trước cửa phòng cô ngập ngừng.
Ôn Lĩnh đứng nhìn Cố Dung Khanh một lát, cô thấy Cố Dung Khanh đưa tay lên muốn gõ cửa nhưng rụt tay lại. Trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Dung Khanh như thế này, do dự, ngập ngừng, còn có chút cẩn trọng.
Ôn Lĩnh cười khẩy, cô cảm thấy bản thân trong thời gian qua thật ngốc.
Trước khi ly hôn với Cố Dung Khanh, cô đối với Cố Dung Khanh là yêu, Cố Dung Khanh thờ ơ lãnh đạm cũng không sao, không thèm để ý cũng không sao, cô đều có thể tiếp tục yêu, bởi vì Cố Dung Khanh là vợ của cô.
Sau khi ly hôn, cô vẫn muốn đuổi theo bước chân Cố Dung Khanh, không kiềm lòng được mà đến gần Cố Dung Khanh, vì một câu "Chị có khả năng thích em." Mà khiến cô một lần nữa bất chấp tất cả mà thuần phục, không còn khí thế quyết liệt khi ly hôn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ấy do dự.
Cô ấy không từ chối.
Làm cho Cố Dung Khanh cảm thấy như một đứa ngu, cô không hiểu được bản thân đã kiên trì nhiều năm như vậy, cái gọi tình yêu là gì đây? Cô càng yêu thì càng không hiểu được Cố Dung Khanh.
Lúc trước, cô nghĩ rằng Cố Dung Khanh không có tình cảm với cô, tình cảm của Cố Dung Khanh đã giành cho Kỷ Thần Hi rồi, nhưng mà bây giờ...
Ôn Lĩnh cảm thấy điều này không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng bây giờ, là cô mệt rồi.
Lúc Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi tin đồn khắp nơi, cô còn chưa thấy được bộ dáng thế này cua Cố Dung Khanh, ngược lại thật vất vả lắm hai người mới lên chung được hot search, thế mà có thể làm Cố Dung Khanh chủ động tìm đến cô.
Ôn Lĩnh nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh đang đứng dựa vào tường.
Cô đi đến trước mặt Cố Dung Khanh, cách Cố Dung Khanh 2 mét, đương nhiên Cố Dung Khanh cũng thấy cô.
Trên mặt Cố Dung Khanh biểu hiện ngạc nhiên, cô nghĩ rằng Ôn Lĩnh ở trong phòng. Không ngờ đứng ở đây lại gặp được Ôn Lĩnh. Đối diện với Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
Thật ra, Cố Dung Khanh nhìn thấy hot search #Nghi vấn Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh tái hôn#, đọc mấy cái bình luận cô có chút lo lắng cho Ôn Lĩnh, sợ Ôn Lĩnh đọc được sẽ nghĩ nhiều, cho nên cô muốn đến đây nói với Ôn Lĩnh đừng để ý đến mấy cái bình luận đó.
Nhưng mà ánh mắt của Ôn Lĩnh nhìn cô làm cho cô không nói ra được, không biết vì sao cô cảm giác được ánh mắt của Ôn Lĩnh hôm nay rất khác thường.
Trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn, cái cảm giác hoảng loạn này giống như cô biết được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng mà thật ra cũng không biết rõ có phải như vậy hay không.
Lúc này, Ôn Lĩnh mở miệng cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Lương Mị không nói cho chị sao?"
"Cái gì?"
Ôn Lĩnh lại nói một lần nữa, "Lương Mị không có nói với chị là tôi muốn làm sáng tỏ chuyện này sao?"
Ôn Lĩnh cũng không biết được, lúc này đây bản thân cô lại rất bình tĩnh khi nói chuyện với Cố Dung Khanh.
Nghe Ôn Lĩnh nói lại lần nữa, Cố Dung Khanh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhưng mà cái cảm giác này làm cô thật khó chiu, cô lấy tay xoa xoa hai vai.
Hành động của cô đều rơi vào trong mắt Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nghĩ trong đầu đêm đầu thu quả thực rất lạnh, sau đó cô mở miệng nói, "Tôi đã nói rõ với Lương Mị rồi, trời lạnh đi về phòng đi."
Nói xong Ôn Lĩnh mở cửa, lại bị Cố Dung Khanh bắt được cổ tay, Ôn Lĩnh quay đầu lại nhìn Cố Dung Khanh, "Sao vậy?"
Trong đầu Ôn Lĩnh nói, Cố Dung Khanh, chị a cầu chị ngàn vạn lần đừng nói lời nào khiến tôi động tâm nữa.
Quả nhiên, Cố Dung Khanh không làm cô thất vọng rồi.
Cô nhìn môi Cố Dung Khanh đang nói từng chữ, "Những chuyện trên mạng, em đừng để ở trong lòng, chị không có nghĩ như vậy?"
Chuyện trên mạng? Nói cái gì? Tái hôn sao?
A....
Trong lòng Ôn Lĩnh thật chua xót, đôi môi mấp máy muốn hỏi Cố Dung Khanh, không muốn tái hôn thì đâu cần nhấn mạnh nhiều lần như vậy. Lương Mị hỏi một lần chưa đủ sao? Còn muốn đến đây, đích thân hỏi một lần nữa à?
Cô còn muốn hỏi Cố Dung Khanh, cái lời nói có khả năng thích cô là có ý gì?
Mà thôi bỏ đi, Ôn Lĩnh cảm thấy điều đó không cần thiết nữa, cho dù có như thế nào thì cô cũng không muốn dây dưa, hiện tại cô chỉ muốn làm việc cho tốt, sau đó có cuộc sống vui vẻ bên Ôn Noãn là đủ.
Ôn Lĩnh hờ hững nói, "Tôi biết rồi."
Cố Dung Khanh cảm thấy lời Ôn Lĩnh nói thì không có vấn đề gì, nhưng mà ngữ khí làm cô càng hốt hoảng. Truyện Cổ Đại
Ôn Lĩnh này quá xa lạ, không có một chút cảm xúc nào.
Trong lòng cô có chút uỷ khuất, cô lại đây là muốn nói cho Ôn Lĩnh đừng để ý mấy cái bình luận trên mạng, cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Lĩnh thừa cơ mà nhập cả.
Cô thực sự không biết mấy ngày nay Ôn Lĩnh rốt cuộc làm sao, từ ngày Kỷ Thần Hi lại rủ cô ăn tối trở đi, thì Ôn Lĩnh bắt đầu đối xử lãnh đạm với cô.
Cô không biết bản thân đã làm cái gì sai nữa, nhưng mà trong lòng cũng đoán một cái.
Nguyên nhân ly hôn có thể là vì Kỷ Thần Hi, có khả năng lần này cũng do Kỷ Thần Hi.
Thật ra, cô muốn hỏi chuyện đó nhưng mỗi lần gặp mặt lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Ôn Lĩnh chờ một lúc, cũng không nghe thấy Cố Dung Khanh nói gì nữa, liền xoay người, cô vừa mới mở cửa, Cố Dung Khanh lại bắt lấy cánh tay cô lần nữa, dùng sức đóng cửa lại.
Ôn Lĩnh quay đầu lại muốn hỏi "Chị muốn làm gì?" Nhưng Cố Dung Khanh đã mở miệng trước.
"Chị biết, em tức giận là vì chuyện sáng của chị và Thần Hi." Cố Dung Khanh mím môi nói, "Chị không thích Thần Hi."
Đột nhiên, Ôn Lĩnh đảo tay nắm lấy cổ tay Cố Dung Khanh, lôi kéo cô đi ra bên ngoài khách sạn, ở hành lang người đến người đi sẽ nhìn thấy hai người.
Bước chân Ôn Lĩnh có chút nhanh, tay nắm lấy cổ tay Cố Dung Khanh có dùng chút sức.
Cố Dung Khanh vất vả đi theo Ôn Lĩnh, cô mở miệng nói, "Ôn Lĩnh, em chậm một chút."
Ôn Lĩnh không nói chuyện nhưng bước chân có chậm lại, cô kéo Cố Dung Khanh đến một công viên nhỏ bên cạnh khách sạn. Buổi tối rất yên tĩnh không có ai, Ôn Lĩnh thả tay Cố Dung Khanh ra.
Cố Dung Khanh xoa xoa cổ tay cô, Ôn Lĩnh đảo tay làm tay cố có chút đau.
Ôn Lĩnh không để ý đến cô, đầu óc đều là mấy lời Cố Dung Khanh nói với cô, câu nào cũng gọi Thần Hi.
Hở tí là gọi Thần Hi! Gọi thân mật thật a? Ôn Lĩnh cảm giác nếu bản thân tiếp tục dây dưa với Cố Dung Khanh nữa, thì chính là tra tấn bản thân cô!
"Thần Hi? Thần Hi! Chị gọi có biết bao thân mật a, Cố Dung Khanh có bao giờ chị nghĩ đến tôi không? Tôi mới là người ở bên cạnh chị bảy nắm đó."
"Chị không thích cô ta, vì sao lại luôn làm cái chuyện để tôi nghĩ rằng chị thích cô ta hả? Vì sao luôn làm tôi cảm thấy...." Ôn Lĩnh dừng một chút, "Làm tôi cảm thấy, tôi là cái người không được để ý vậy?"
"Không có.... Chị...." Cố Dung Khanh lạnh đến phát rung, cô lắc lắc đầu muốn giải thích, Ôn Lĩnh đột nhiên đến trước mặt cô mà tiếp tục chất vấn, nắm lấy bả vai cô nói, "Lúc ly hôn.... Tôi muốn hỏi những lời này đó...."
"Tôi yêu chị đến mức nào a? Ly hôn rồi còn bám đuôi chạy theo chị.... Bởi vì một câu chị có khả năng thích tôi, tôi vui mừng biết bao. Tôi cho rằng tôi chờ biết bao năm rồi, cuối cùng cũng chờ được, nhưng rồi sao? Tôi phát hiện bản thân tôi thật buồn cười."
"Ngày đó, chị hỏi tôi ly là vì Kỷ Thần Hi sao? A...." Mắt Ôn Lĩnh cay cay.... Cô xoa xoa đôi mắt lại nói tiếp, "Lúc đó, tôi chợt phát hiện, chúng ta ly hôn không vì ai cả, mà bởi vì trong đoạn tình cảm này tôi mệt rồi, nhiều năm vậy rồi không được đáp lại."
Ôn Lĩnh đi rồi.
Cố Dung Khanh ôm cánh tay ngồi xổm trên mặt đất, cô rất lạnh, lạnh từ trong ra ngoài, nhưng mà trong lòng lạnh hơn.
Nước mắt bất giác mà chảy ra không ngừng.
Hình như cô mất đi cái ôm ấm áp của mình rồi.
Hình như, cô biết bản thân cô sai ở đâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.