Căn phòng yên tĩnh lần nữa, Ôn Noãn đã bị Ôn Lĩnh dỗ ngủ, cả hai cũng không có nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc chuyện vừa rồi.
Ôn Lĩnh không ngờ bản thân lại xúc động như vậy, cô cho rằng cô sẽ khống chế khát vọng của bản thân với Cố Dung Khanh, ai biết đâu được....
Còn Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân thật hoang đường, đã không từ chối rồi thì thôi, đã vậy còn luyến tiếc nữa.
Cô chưa từng thích ai, mà đã thích rồi thì phải ghen, cô nghĩ rằng mình thự sự thích Ôn Lĩnh, nhưng mà nghĩ đến việc ăn dấm với con gái thì có chút...
Bây giờ, Cố Dung Khanh có chút không giống Cố Dung Khanh ngày xưa.
Trong bóng tối, cô nhìn một bên mặt Ôn Lĩnh, suy nghĩ được Ôn Lĩnh đối xử ôn nhu là một việc rất hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay Ôn Lĩnh.
Sáng ngày hôm sau, Ôn Lĩnh và Ôn Lĩnh dậy trước, Ôn Lĩnh mơ mơ màng màng ôm lấy Ôn Noãn, giống như ở nhà vậy. Ôn Lĩnh hôn hôn lấy Ôn Noãn nhưng lại bị Ôn Noãn ghét bỏ, Ôn Noãn bĩu môi nói, "Mẹ chưa có đánh răng, thúi!"
Ôn Lĩnh giả vờ tức giận nói với Ôn Noãn, "Vậy thì mẹ không hôn con nữa!"
Ôn Noãn vừa nghe vậy làm bộ uỷ khuất, "Vậy mẹ hôn Ôn Noãn đi." Nói xong chu chu cái miệng nhỏ ra.
Ôn Lĩnh thật sự không chịu được bộ dáng đáng yêu của con gái nhà mình, hung hăng mà hôn sau đó lại trêu đùa với Ôn Noãn, Ôn Noãn cười rộ lên.
Lúc Cố Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-co-ma-nhap/1030113/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.