Kỷ Thần Hi đứng ở cửa gõ một lát, không thấy ai ra mở cửa, cho rằng Cố Dung Khanh còn chưa dậy. Nhưng nghe được tiếng người nói chuyện ở trong phòng, cô nghe ra được trong đó có giọng của Cố Dung Khanh, một người khác có lẽ là Ôn Lĩnh. Sắc mặt Kỷ Thần Hi cau lại, cô nắm chặt gõ cửa tiếp.
Ở trong phòng, Ôn Lĩnh cúi đầu không dám nhìn Cố Dung Khanh, xấu hổ muốn đào cái lỗ chui xuống đó. Mà tiếng gõ cửa thì vẫn còn đó, nhưng mà Cố Dung Khanh lại không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy, nhớ lại câu nói của mình, Ôn Lĩnh muốn cho bản thân một cái tát. Chuyện không có gì tự dưng đào hố tự mình nhảy vào.
Một lát sau, sau một hồi đấu tranh tư tưởng Ôn Lĩnh cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Dung Khanh, mà Cố Dung Khanh đang nhìn cái gì đó, cô theo tầm mắt của Cố Dung Khanh phát hiện ra đang nhìn chân của cô, Ôn Lĩnh mặt có chút hồng hồng.... Cô nhấc chân hướng vào trong chăn, nào ngờ đụng phải chân của Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh chạm vào chân, giật mình lấy lại tinh thần, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, có chút xấu hổ.... Chỉ là cô vô tình nhìn thấy cái chân trắng nõn của Ôn Lĩnh, lại nhịn không được mà nhìn thêm mấy cái... ai biết đâu bị chủ nhân bắt gặp.
"Dung Khanh.... Người ở bên ngoài là Kỷ Thần Hi...."
".... Thì sao?"
"Tôi tìm chỗ trốn, sau đó chị đi mở cửa."
Nói xong Ôn Lĩnh đã đứng dậy.... Nào ngờ quên mất bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-co-ma-nhap/1030106/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.