Buổi tối, Cố Dung Khanh đi đến đón Ôn Noãn cùng với Lương Mị, con bé được cô đón từ nhà trẻ đi ra, Ôn Noãn vừa mới lên xe đã nhào vào trong lòng ngực của cô.
"Mẹ nhỏ, con rất nhớ mẹ nha ~ ôm ~" Đây là lần đầu cô không gặp Ôn Noãn lâu như vậy, cô và Ôn Lĩnh ly hôn cũng sắp được hai tháng rồi, ngay cả gọi video cũng không có, nếu lần này không phải Ôn Noãn gọi điện thoại nói nhớ cô, thì cô cũng không dám gọi. Tuy rằng, đứa bé này là do cô sinh ra, nhưng từ lúc sinh ra đến bây giờ đền một tay Ôn Lĩnh nuôi nấng con bé.
"Noãn Noãn, con muốn ăn cái gì, mẹ mang con đi ăn."
"Mẹ nhỏ, mẹ lớn không cùng đi với chúng ta sao?" Ôn Noãn ngây thơ hỏi.
Câu hỏi này là cho Cố Dung Khanh nghẹn lại, các cô còn không định nói cho Ôn Noãn biết là hai người ly hôn, vốn dĩ cô đã không ở nhà thường xuyên, một tháng hay nửa tháng mới về nhà một lần, chỉ là lần này có chút lâu hơn, cho nên Ôn Noãn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô đang định trả lời, thì điện thoại vang lên. Là mẹ của cô.
"Con nghe, mẹ."
"Con định khi nào mang Ôn Noãn trở về a, cũng gần hai tháng rồi mẹ chưa gặp con bé." Giọng của Cố mẹ u oán ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe giọng điệu này làm cho Cố Dung Khanh nhớ đến một việc, khi mẹ cô vừa mới biết cô và Ôn Lĩnh ly hôn, lập tức gọi điện thoại chỉ trích cô, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-co-ma-nhap/1030098/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.