Hai mắt Tiểu U nhắm nghiền mệt mỏi, không lâu sau thì chìm vào bóng đêm.
Bởi vậy Tiểu U cũng không nhìn thấy, đang lúc cô ngủ, thân thể vốn bị Thanh Hồi ôm trong lòng bắt đầu mờ dần đến trong suốt... Đây là dấu hiệu chứng tỏ cô đang thoát khỏi cảnh trong mơ.
Nhưng ngay lúc Tiểu U hoàn toàn biến mất, Thanh Hồi bỗng đưa tay chụp tới, khiến thân thể Tiểu U lảo đảo, giống như bóng trăng trên mặt hồ bị gió đêm quấy nhiễu, gợi lên từng đợt sóng lăn tăn, mà thực sự, hư ảnh còn sót lại của Tiểu U cũng không có theo hồn cô tan biến, mà là ngoan ngoãn nằm trong lòng Thành Hồi.
Hư ảnh này vô cùng yếu ớt, giống như là Tiểu U bị chia thành bảy - tám phần, dường như có chút ý thức, nhưng lại không biết nguy hiểm, bất giác rơi vào dụ dỗ của ác ma.
"Dục vọng tinh phách, lấy được."
Thanh Hồi lẩm bẩm nói, cẩn thận ôm lấy hư ảnh* trong lòng, giờ đây, hai mắt hắn đỏ ngầu giống như nhập ma vậy, toàn thân tản ra hơi thở tà ác, ôm chặt lấy hư ảnh, có chút khủng bố, lại có chút dịu dàng "Không phải sợ tôi, Tiểu U. Tôi đã rất kiềm chế, rất kiềm chế..."
*Hư ảnh: Trạng thái thân thể gần như trong suốt hay còn được hiểu là linh hồn, bóng ma, kiểu zj^^
Quang cảnh xung quanh, bàn ghế, bục giảng, đến cả phòng học như muốn nổ tung, vỡ vụn thành từng mảng trong không gian, tiếng gào thét hoảng loạn bỗng chốc cũng thoát đi.
___________________________________
Mở mắt, trời vẫn còn tối.
Tối qua Tiểu U
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-yeu-quy-cay/1851450/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.