Tiểu Hoa mồm miệng lanh lợi không mấy câu đã đem sự việc nói rõ. Hoá ra có người không biết từ đâu có được tin tức nói gà của Tiếu gia bị ôn dịch, sau đó triệu tập mấy nhà nuôi gà trong thôn cùng nhau đến Tiếu gia nói chuyện, cưỡng chế bắt người Tiếu gia đem gà ra toàn bộ giết chết chôn sâu. Người Tiếu gia làm sao đồng ý, nói gà này có thể trị, không lo ngại. Nhưng có người nhìn thấy trong sân gà bị bệnh nên càng tin lời người kia nói. Vô luận Tiếu gia giải thích như thế nào cũng không có tác dụng, cả đám người kêu gào, chen chút ở cửa đòi xử lý triệt để tràng gà, đỡ phải gây hoạ đến những nhà có nuôi gà trong thôn. Tiếu Hoa thấy tình thế không ổn lén chạy đến chổ Triệu Thanh Hà. Triệu Thanh Hà sau khi nghe xong không khỏi ngưng trọng, Tiếu gia ở chổ hẻo lánh, hơn nữa biết việc này quan trọng cho nên chưa từng nói ra bên ngoài. Ngay cả đám nhỏ Tiếu Hoa lúc trước cũng chỉ biết trứng gà gần đây đẻ ít, thỉnh thoảng xuất hiện trứng bất thường mà thôi. Làm sao nhanh như vậy đã có người biết được tin tức tràng nuôi gà của Tiếu gia xảy ra vấn đề? Tràng nuôi gà nằm ở góc khuất, nếu muốn đi xem xét nhất định phải đi qua nhà họ Tiếu. Người Tiếu gia rất cẩn thận, nếu có ai qua lại nhất định sẽ biết được, gà bị bệnh làm thế nào lại lộ tin ra ngoài? Triệu Thanh Hà cảm thấy việc không đơn giản như vậy. Trương thị nghe đến thì trong lòng lo lắng không thôi, ” Chúng ta cũng chạy qua xem một cái đi, không có ồn ào thì mọi chuyện mới tốt.” Triệu lão hán nghe xong cũng phát hiện không đúng, nhăn mi nói: ” Thanh Hà, ngươi nói cho cha lời chắc chắn, gà này có bệnh nặng lắm không?” Gà bệnh truyền nhiễm viêm thanh khí quả truyền bá tốc độ rất nhanh, cảm nhiễm dẫn cao nhưng nếu nắm chắc tình hình thì tỷ lệ tử vong bình thường chỉ khoảng 10%, lúc đầu đã khống chế tốt giờ thiệt hại còn giảm thấp hơn. Hắn mới chuẩn đoán bệnh biết đại đa số gà chỉ mới ở giai đoạn sơ kỳ, không khó chữa. Đời trước hắn gặp không ít trường hợp như vậy, tuy có thể chết nhưng trị không khó. Chỉ cần trị liệu đúng lúc sẽ không gây tổn thất kinh tế cao. Nhưng đời trước hắn quen dùng tây dược rất ít thử trung dược nên không có kinh nghiệm phán đoán tình huống chữa trị. Bất quá hắn không có hoài nghi sử dụng trung dược, tất cả đều nhờ ông ngoại. Ông ngoại Triệu Thanh Hà ở quê làm thú y áp dụng trung y dược, rất ít vận dụng tây dược. Trị được rất nhiều bệnh chứng khó khăn, ở quê rất có danh tiếng, trạm thú y đều kém ông ngoại. Hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lúc thi đại học cũng vì thế mà lựa chọn nghề này, còn học hỏi không ít từ ông ngoại. Chính là từ ngày ông ngoại mất, hắn ham tiện lợi nhanh gọn nên đa số dùng tây dược. Đã lâu không dùng có chút bị hoang phế, cũng không nhớ hết được. Triệu Thanh Hà thật lòng nói: ” Khó tránh khỏi thương vong nhưng sau khi uống thuốc thì không lo ngại. Tràng gà nhà đại cô ở cách xa thôn xóm, chỉ cần không có gà bên ngoài xâm nhập rồi chạy về thôn, trên cơ bản sẽ không bị lây nhiễm.” Triệu lão hán nghe như vậy cũng có lo lắng, ” Có lời này của ngươi là được! Đi, chúng ta đi đến nhà đại cô ngươi, những người này nói phong chính là vũ [ giống như câu nhìn gà nói vịt thì đó chính là vịt ], làm động tĩnh lớn như vậy là khinh Triệu gia chúng ta không có ai sao!” Thuý Sơn thôn là thôn hỗn tạp dòng họ, trong đó lấy Triệu, Trương, La, Chu là bốn gia tộc căn cơ nhất, còn lại đều là nhập vào sau này, thế lực đơn bạc. Tiếu gia chỉ là một chi không có gia tộc sau lưng chống, nếu gặp chuyện không may sẽ không có tộc nhân chống đỡ. Năm đó hộ nuôi gà thôn lân cận sở dĩ bị khi dễ cũng bởi vì không có thế lực gia tộc sau lưng duy trì. Kỳ thật lúc đó đại bộ phận gà không đáng lo ngại nhưng toàn bộ đều bị giao ra. Bảo là đem đi thiêu chết hoặc là chôn sâu, sự thật là hầu như tiếp vô bụng người ta. Tuy nói là bệnh hà, mọi người chỉ nghĩ cầm nội tạng mang đi rửa sạch cũng không ngại. Phần lớn đều khốn khổ, trên bàn mấy khi có miếng thịt như thế nào có thể nhìn nhiều gà như vậy đi thiêu huỷ. Mọi người đều ôm tâm lý may mắn, nghĩ cách đem gà bệnh ăn vào bụng sau cũng chẳng có việc gì. Cũng có mấy người không chịu được mà bị độc chết chỉ có mấy người yếu kém, lão nhân gia và hài tử. Đầu năm nay vốn mấy đứa nhỏ dễ dàng thương hàn, lão nhân dễ bệnh, cho nên cũng chẳng ai chú ý cứ lo no cái bụng thì quan trọng hơn. Gà giao lên khônh bị bệnh còn bị bán lấy tiền nhưng lại không có vào tay hộ nuôi gà. Những người kia biết được như thế nhưng cũng mặc kệ, ai bảo nhà này nhân mạch đơn bạc, trong nhà cũng không chống lại được đành ngậm miệng lại nuốt ngược uất ức lại vào bụng. Nếu thật sự náo loạn thì cũng không có chứng cớ, còn bị đuổi ra khỏi thôn, sau này chỗ đặt chân đều không có. Cho nên Triệu lão hán vừa nghe đến có người gây sự lập tức nghĩ đến sự việc năm đó của thôn lân cận. Tiếu Triệu thị tuy là người Triệu gia nhưng dù sau cũng đã gả đi ra ngoài, hơn nữa Triệu gia bộ tộc đã không được như xưa, người tài hiếm hoi. Cho nên bọn người này cũng không e ngại, cố gắng học tập chuyện lần đó của thôn kia, chiếm được tiện nghi lớn. Thời điểm Tiếu gia dựng tràng nuôi gà không có thiếu người đỏ mắt. Vừa mới bắt đầu mà gà đã bắt đầu đẻ trứng, một ngày liền bốn năm trăm cái trứng gà, trứng gà ba văn tiền một cái a, đến ngày nào đó bọn họ sẽ thu mỗi ngày đến hai lượng bạc! Một năm có được sáu bảy trăm lượng còn chưa tính thịt gà! Trừ đi phí tổn, tiền lời cũng cực kỳ khả quan. Bình thường mấy hộ nông dân làm ruộng mệt đến chết đi sống lại một năm mới kiếm được vài lượng bạc, đáy lòng tính toán có thể không đỏ mắt sao. Trên đời có chuyện tốt như vậy, chỉ biết người khác kiếm tiền rồi nhìn người khác đếm tiền, mà không nghĩ đến phải đánh đổi phiêu lưu ra sao, chỉ biết đỏ mắt. Nói tóm lại chính là không thích làm nhưng lại không nhìn được người quá tốt. Triệu Thanh Hà hiểu được nơi này, bình tĩnh nói: ” Cha, ngài đừng vội. Ngài trước đi tìm tộc trưởng với Lý chính, có chuyện thì không thể lướt qua bọn họ.” Triệu lão hán vỗ đầu, ” Đúng a, xem ta hồ đồ chưa. Ta bây giờ đi tìm bọn họ, các ngươi qua trước đi.” Triệu lão hán cùng Triệu Thanh Hà chia quân ra hai đường hành động, lúc hắn tới Tiếu gia thì nơi đó đã xáo trộn cả lên. Tiếu Diệu Tổ với Lưu Thuỷ Sinh giơ ngang cái xẻng chắn cửa tràng nuôi gà, những người khác của Tiếu gia cũng tự cầm gậy gộc thay cho vũ khí ngăn ngừa có người xông tới. Hai bên giằng co, giương cung bạt kiếm. Tiếu Hoa hai mắt mở lớn sợ hãi ôm đùi Triệu Thanh Hà, đám người kia rõ ràng đỏ mắt, chỉ sợ hôm nay gà không thật sự giữ được! Một người mập mạp là đại thẩm mặc quần áo xanh hồng chỉ vào người Tiếu gia chửi ầm lên, ” Các ngươi là cái loại lòng dạ hiểm độc, nuôi gà có bệnh dịch còn muốn làm hại thôn dân cùng nhau chôn cùng! Cũng phải tích chút đức cho con cái các ngươi thì mau giao gà ra đây, nếu không sẽ đem toàn gia các ngươi sa cơ thất thế đuổi khỏi thôn!” Một đám người ồn ào, ” Đúng, không giao gà ra liền đuổi ra khỏi thôn!” Một tên nam nhân cao gầy tận tình khuyên nhủ: ” Đương gia Tiếu gia, ngươi làm cái gì vậy, muốn cùng thôn nhân chúng ta trở mặt hay sao? Gà này sinh bệnh cần xử trí, chúng ta làm nhe vậy là muốn giảm tổn thất đến mức thấp nhất cũng là suy nghĩ cho các ngươi. Nếu chậm trễ làm gà trong thôn gặp hoạ thì các ngươi bồi thường còn lớn hơn.” Lưu Xuyến Tử nho nhỏ người ở phía sau nhảy dựng reo lên: ” Biểu cữu nói gà nhà chúng ra có thể trị được! Các ngươi không nên nói bậy bạ.” Nam nhân kia lắc đầu, ” Đó giờ vẫn chưa nghe qua gà ôn dịch có thể trị được, Triệu Thanh Hà bất quá chỉ đọc sách vài ngày thì biết chữa bệnh như thế nào.” Tiếu Vinh lúc này cũng nhịn không được, ” Cữu cữu nói đây không phải là gà ôn dịch, cữu cữu nói có thể trị được! Cữu cữu trị được chó mèo gia súc, cữu cữu rất lợi hại.” Đại thẩm béo cười nhạo, ” Triệu Thanh Hà là cái đức hạnh gì mọi người có thể nào không biết? Con trâu kia bất quá chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mới chữa khỏi, cứ tưởng là hắn có nhiều năng lực sao.” Không biết ai ở trong đám người rống lên, ” Nói nhiều vô ích! Mọi người đều vọt vào đi, ta không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không đánh lại được vài người.” Đám người bắt đầu khởi động, mấy người Tiếu Diệu Tổ trên mặt buột chặt chuẩn bị đánh nhau. Nếu tràng gà này ngã, nhà bọn họ liền xong đời! Triệu Thanh Hà nghe xong cũng không trầm mặt, cao giọng mắng: ” Lý chính còn chưa có kết luận, các ngươi tự tiện chủ trương còn không để Lý chính vào mắt sao!” Ở thôn quê Lý chính đích thị là hoàng đế, huyện quan không bằng hiện quản, không ai ở đây dám bất kính thì có thể hiểu được. Vừa nghe tên Lý chính, đám người rục rịch muốn vọt lên đều ngừng chân, nhất thời không dám tiến lên phía trước. ” Cữu cữu!” ” Biểu cữu!” Tiếu Vinh cùng Lưu Xuyên Tử thấy Triệu Thanh Hà ánh mắt đều sáng lên, bởi vì cửa bị chặn nên chỉ có thể đứng trong sân ngoắc ngoắc tay. Triệu Thanh Hà nhìn lướt qua đám người nháo sự, đa số đều có chút ấn tượng nhưng không nhớ được tên, nhưng cái người vừa kêu la lên thì hắn có nhận thức, trong thôn nổi danh lưu manh Chu Nhị Cẩu. Nguyên thân đối với người này có chút ấn tượng, có thể thấy được danh tiếng người này ra sao. Triệu Thanh Hà vẻ mặt nghiêm nghị, một thân áo dài màu lam dáng người thong dong, tóc buột cao bằng vài mảnh vải, một bộ dáng vẻ thư sinh bất đồng với đám người áo ngắn vải thô. Thời điểm Triệu gia dư giả vì Triệu Thanh Hà mà đặt mua quần áo toàn hàng tốt, kiểu dáng đều ở trên huyện lưu hành một thời, quan trọng là quanh thân khí phái, nếu không biết còn tưởng hắn là công tử nhà nào, đứng trong đám người vô cùng nổi bật. Triệu Thanh Hà liếc mắt nhìn chằm chằm mấy người nháo sự đi đầu, cười lạnh nói: ” Thôn trang xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi không đi thông tri cho Lý chính quyết định lại tự phát chủ trương chạy đến hung hăng đánh cướp, rốt cuộc có ý gì?! Có phải hay không trong mắt các ngươi Lý chính là bù nhìn, không cần tôn kinh?” Cái mũ này chụp xuống, khiến trong lòng mấy kẻ nháo sự bắt đầu e ngại đứng ra. Vốn nghĩ bọn họ sớm làm trước kiếm một chút, nếu báo đến Lý chính thì mấy người trong thôn đều được phân một chén canh, đến lúc đó cắt đến mình thì còn bao nhiêu? Bọn họ đến đây nháo trước dù cho Lý chính có mắng bọn họ tự chủ trương thì ván cũng đã đóng thuyền là gà Tiếu gia có bệnh, đến lúc đó cũng không có chuyện gì. Cùng lắm sau này đưa cho Lý chính vài thứ tốt, việc này có vậy lặng xuống. Tiếu gia ở trong thôn trang cách thôn khá xa, mọi người kéo đến đây nháo sự, chờ truyền đến tai Lý chính thì bọn hắn cũng đã đem gà cướp đi. Không nghĩ đến tin tức tiết lộ nhanh như vậy, mọi người nhìn Tiếu Hoa nha đầu này khi nào đã chạy ra! Bọn họ nhiều người như vậy chặn cửa thế nhưng lại không thấy. Tên cao gầy tròng mắt chuyển chuyển, biểu tình có phần khiển trách nói: ” Triệu Thanh Hà, lời này ngươi có nói quá. Chúng ta đây là vì Tiếu gia suy nghĩ, nhanh chóng xử lý nơi này mới có thể chấm dứt hậu hoạn. Việc này không nói cho Lý chính cũng là không muốn làm lớn chuyện, để Tiếu gia về sau có thể ở trong thôn bình an.” Lưu Thuỷ Sinh phun bãi nước bọt: ” Phi! Thật sự làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đừng tưởng chúng ta không biết tâm tư xấu xa của các ngươi. Gà của nhà chúng ta so với các ngươi càng hiểu rõ hơn, đây rõ ràng sớm đỏ mắt muốn chiếm lấy.” Đại thẩm béo chống nạnh mắng to, ” Cái đồ ở rể như ngươi tư cách gì lên tiếng, ta mà có nhi tử không có tiền đồ cốt khí như ngươi thì chết đi cho rồi! Nhà mình tổ tông không nhận thức lại đi l**m mông nhà tức phụ!” Lưu Thuỷ Sinh nghe lời này há có thể nhin được, lập tức cầm cái xẻng đập xuống, may mà mụ béo trốn nhanh không thì nửa cái mạng cũng mất. Béo đại thẩm cả người đơ ra, liền phản ứng ngồi trên sàn già gào thét khóc lớn, ” Giết người rồi, xảy ra án mạng rồi. Lưu Thuỷ Sinh muốn độc chết hết người trong thôn, còn muốn giết người diệt khẩu!” —— Ex: Thực chất ta rất kiên nhẫn ngồi dịch chương này mà không phải ném bay cái ipad. Không dám nói bản thân ta tốt đẹp hay thiện lương gì, nhưng ta rất kinh tởm kẻ suốt ngày muốn lợi dụng khổ cực của người khác làm lợi cho mình. Bất chấp người kia có ra sao, chỉ biết nghĩ đến cái lợi mình chiếm được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]