Phùng trắc phu nhân mặt mày xanh méc, Thường Đình Huy nhào tới muốn đánh Triệu Thanh Hà một trận, lại bị Thường Đình Chiêu ngăn chặn. Thường Đình Huy chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị bẻ gãy, đau đớn khiến cho hắn không nhịn được la toáng lên.
Phùng trắc phu nhân vội vàng bước lên khuyên can, khóc lóc cầu xin, “Tứ gia, ngài làm vậy là sao? Công gia, van cầu ngài cứu lấy Huy ca nhi, đây là muốn lấy mạng Huy ca nhi.”
Thường Đình Chiêu đẩy mạnh tay, Thường Đình Huy trực tiếp ngã văng ra ngoài, bị té nhào xuống đất, khoé miệng tràn ra ít máu. Phùng trắc phu nhân với Lô thị lập tức kêu khóc ầm ĩ, nếu không biết còn tưởng trong nhà có người chết.
Thường Đình Chiêu phủi phủi tay, không kiên nhẫn nói: “Phụ thân, quản cho tốt nữ nhân với nhi tử của ngài.”
Định Quốc Công bất mãn nhíu mày: “Ngươi nói gì vậy! Bọn họ là đại ca với di nương của ngươi.”
Thường Đình Chiêu cười lạnh, ánh mắt bén nhọn quét qua Thường Đình Huy cùng Phùng trắc phu nhân, mở miệng cảnh cáo: “Cho nên hiện tại mới còn sống được, nếu có lần sau, sẽ không có nhẹ nhàng vậy đâu!”
“Tổ mẫu, phụ thân, Tứ đệ thật sự khinh người quá đáng! Chúng ta làm sai cái gì, sao hắn có thể đối xử như thế với hai mẫu tử chúng ta.”
Thường Đình Huy nói xong còn ho khan, khoé miệng vẫn còn vết máu, nhìn thoáng qua khiến cho người ta thấy sợ hãi.
Lô thị cũng khóc gào lên, “Đây là không muốn chừa đường sống cho đại phòng chúng ta sao, cả nhà chúng ta sắp phải rời kinh đến vùng núi nghèo khó mà vẫn không muốn buông tha hay sao. Đáng thương Dĩnh ca nhi của ta, tuổi còn nhỏ đã phải chịu tội như vậy, bây giờ ngay cả mạng cũng không giữ được.”
Dĩnh ca nhi tuổi còn nhỏ nhìn thấy cha mẹ như thế liền hoảng sợ, lui vào trong l*ng ngực Lô thị run rẩy khóc lên.
Không khí ngưng đọng đến mức lạnh lẽo, Thuỵ ca nhi sợ hãi trốn ở phía sau Triệu Thanh Hà, mở đôi mắt to bất lực nhìn về phía Thường Đình Ân. Thường Đình Ân nhìn nó mỉm cười, Thuỵ ca nhi đang khiếp sợ biến đi không ít, thậm chí còn bước chân nhỏ nhít qua ở giữa Thường Đình Ân với Triệu Thanh Hà, nắm lấy góc áo Thường Đình Ân.
Thường Đình Ân sờ sờ đầu nó, bộ dáng hiền từ yêu thương, hoàn toàn không ảnh hưởng xung quanh, đâm sâu vào mắt đại phòng.
Thường Đình Ân chậm rãi mở miệng, “Phụ thân, nếu đại phòng không chào đón Tiểu An, cha con chúng ta nên cáo từ thôi.”
Nói xong đưa tay ôm lấy Thuỵ ca nhi, xoay người muốn rời đi.
Thường lão phu nhân vội ngăn lại, “Ân ca nhi, ngươi làm cái gì vậy!”
Triệu Thanh Hà thì lại vươn tay, “Nhị ca, để ta ôm đi.”
Thuỵ ca nhi rối rắm, muốn đi theo Thường Đình Ân nhưng luôn được dặn dò Thường Đình Ân sức khoẻ kém không thể ôm nó.
Thường Đình Ân lắc đầu, “Không sao, ta còn có thể ôm được con của mình, lát nữa nếu thấy không ổn sẽ tìm ngươi.”
Triệu Thanh Hà thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, lui tay lại không có miễn cưỡng.
Thường Đình Ân nhìn về phía Thường lão phu nhân cùng Định Quốc Công, ánh mắt kiên định: “Mới nãy Phùng di nương nói như vậy không phải là để cho ta nghe, phụ thân không chỉ không khuyên can, thậm chí còn có ý đổ lỗi cho Thanh Hà, như vậy còn không phải là đồng ý với câu nói của Phùng di nương sao. Hài nhi tự biết thân thể của mình không tốt, có một đứa con thì bất kì ai cũng cảm thấy khó tin. Nhưng một khi ta đã nhận định Tiểu An là nhi tử của Thường Đình Ân ta, thì sẽ không để cho những kẻ khác nghi ngờ bàn tán. Con của ta ta tuyệt đối không để chịu nửa điểm uỷ khuất!”
Đây là lần đầu tiên Thường Đình Ân mạnh mẽ nói chuyện như vậy, nhất là câu cuối cùng. Từ trước giờ Thường Đình Ân luôn là người nho nhã hiền lành, mặc kệ gặp chuyện gì âm thanh đều nhỏ nhẹ. Không phải chỉ do mỗi thân thể không khoẻ, mà là tính cách vốn vậy. Hôm nay nói chuyện dứt khoát như thế, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Mà mọi người cũng nhạy cảm nhận ra được, Thường Đình Ân không dùng đến tên Định Quốc Công ban cho, mà là dùng nhũ danh tạm thời do Thược Dược đặt, đây là phân rõ giới tuyến không thể nghi ngờ.
Phùng trắc phu nhân còn muốn lí luận, bị Thường lão phu nhân quát lớn chặn lại, “Ngươi còn không ngậm lại mồm bẩn thối của mình! Suốt ngày chỉ biết gây sóng gió, trách không được chỉ có thể làm thiếp, thật sự là cái loại không thể lên nổi mặt bàn!”
Phùng trắc phu nhân trừng lớn hai mắt, ánh mắt đỏ bừng lên, không thể ngờ được Thường lão phu nhân ở trước mặt mọi người không cho nàng mặt mũi. Nói thế nào, hậu trạch là do nàng quản lý, bình thường lão phu nhân dù có không hài lòng thường xuyên nói này nọ, nhưng cũng chưa từng ở trước mặt nhiều người bóc trắng ra như vậy.
Thường lão phu nhân không thèm nhìn nàng, nói thẳng: “Tính tình của ngươi nếu không biết thu lại cũng chỉ gây ra hoạ, phạt ngươi chép một ngàn chương kinh phật, chép không xong không được bước ra khỏi cửa.”
“Lão phu nhân…”
“Còn không đi ngay! Chờ ta sai người lôi ngươi đi hay sao?”
“Dạ, lão phu nhân.” Trong lòng Phùng trắc phu nhân tuy căm giận, nhưng chỉ có thể cắn răng lui ra, nàng biết Thường lão phu nhân nói được làm được.
Từ nãy đến giờ Định Quốc Công vẫn chưa mở miệng, thậm chí còn không nhìn Phùng trắc phu nhân, giống như pho tượng không nghe không thấy. Trong mắt Phùng trắc phu nhân hiện lên oán giận, không cam lòng nhưng vẫn phải lui xuống.
Mà Thường lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ Thường Đình Ân, quyết tâm giữ hắn lại.
Hành động này của Thường lão phu nhân tuy làm cho Thường Đình Ân dẫn Thuỵ ca nhi lưu lại, nhưng bị phiền lòng như vậy, tiệc tối không có được sự vui mừng như dự đoán, vội vàng ăn cho xong bữa cơm rồi tan.
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu ngồi trong xe ngựa, Triệu Thanh Hà rúc vào trong l*ng ngực Thường Đình Chiêu, mở miệng hỏi: “Mới nãy phụ thân tìm hai huynh đệ nói cái gì vậy?”
Thường Đình Chiêu đùa nghịch búi tóc của hắn, cười yếu ớt nói: “Còn có thể nói cái gì, bảo các huynh đệ phải quan tâm yêu thương nhau. Nói bản thân ông không có huynh đệ, một mình làm gì cũng khó khăn, gia đình phải đồng tâm một lòng mới thịnh vượng được.”
Triệu Thanh Hà không khỏi thở dài: “Lý tưởng đầy đủ, thực tế lại phũ phàng, không biết tới khi nào phụ thân mới hiểu được đạo lý này. Hôm nay Phùng trắc phu nhân nói chuyện như vậy, chẳng lẽ ông còn cho rằng hai mẹ con này còn có thể hợp tâm đồng nhất với chúng ta?”
Đối mắt Thường Đình Chiêu âm u: “Rất nhanh ông ấy sẽ hiểu được.”
Triệu Thanh Hà lại lo lắng nói: “Bọn họ sẽ ra tay nhanh vậy sao? Đừng có kéo dài thành ba năm hay năm năm, ta không có kiên nhẫn chờ, đối với Tiểu An cũng không có lợi. Đứa nhỏ này vô tội, không thể để nó gặp chuyện gì được. Thời gian càng dài, càng dễ xảy ra sự cố.”
Thường Đình Chiêu không chút để ý: “Ta sẽ làm cho bọn họ lập tức ra tay, nếu bọn họ không hành động, thì thái độ hôm nay cũng đã đủ cho ta không niệm tình mà ra tay trước.”
Triệu Thanh Hà gật đầu, hôm nay Phùng trắc phu nhân với Thường Đình Huy bị phạt như vậy, dĩ nhiên trong lòng sẽ ghi hận. Chỉ cần thêm chút trợ giúp, có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng xuống tay. Dù sao càng kéo dài thời gian, càng khó không chế được cục diện. Cả nhà Thường Đình Huy sắp rời khỏi kinh thành, cho dù Định Quốc Công có tâm vài năm sau cho hắn quay về, nhưng khi đó tình huống kinh thành đã không phải hắn có thể nắm được.
Quả nhiên, rất nhanh Phùng trắc phu nhân với Thường Đình Chiêu đã hành động.
Thuỵ ca nhi với Thường Đình Ân đi chùa thắp hương ở ngoại ô kinh thành, nửa đường gặp phải cướp, nếu không có ám vệ của Thường Đình Chiêu âm thầm bảo hộ, hai cha con đã sớm mất mạng. Nghiêm hình tra tấn đám cướp khai ra có người mua bọn chúng giết người, dựa theo dấu vết điều tra, rất nhanh lôi ra được Phùng trắc phu nhân.
Sự tinh tiến triển quá mức thuận lợi làm cho Triệu Thanh Hà có chút khó tin, nhưng sau đó cũng cẩn thận suy nghĩ, từ khi Lục hoàng tử ngã ngựa, thế lực của hai mẹ con cũng giảm phân nửa. Phủ đệ của Thường Đình Ân với Thường Đình Chiêu lại không thể nhét người vào được, chỉ có thể sử dụng kế sách thô bạo như vậy.
Thường Đình Chiêu đem chứng cớ đưa ra trước mặt Thường lão phu nhân cùng Định Quốc Công.
“Hổ bị nhổ nanh với móng vuốt thì vẫn là hổ, luôn suy nghĩ phải làm sao cắn người. Phụ thân, tổ mẫu, các ngươi đến bây giờ còn thấy cả nhà chúng ta có thể yên bình ở chung sao?”
Sắc mặt Thường lão phu nhân ám chìm, “Nữ nhân này đúng là tai hoạ, nhất đinh phải trừ bỏ!”
Thường Đình Chiêu nhắc nhở nói: “Việc này sau lưng còn có Thường Đình Huy.”
Nửa ngày Định Quốc Công mới âm u mở miệng, “Hắn dù sao cũng là đại ca ruột của các ngươi…”
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, cắt ngang, “Cho nên hại đệ đệ mình cũng là chuyện thường tình? Là miễn tử kim bài để chúng ta bỏ qua lần nữa? Hôm nay hắn không thành công, nếu thành công thì sao? Khi hắn hại chúng ta có nghĩ tới hắn là ca ca ruột của chúng ta sao.”
Thường lão phu nhân nói: “Đây là do nữ nhân kia dạy hỏng rồi, tổ mẫu làm chủ, lập tức xử lý dứt khoát nữ nhân này, không có ả châm ngòi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Có tổ mẫu ở…”
Thường Đình Chiêu thở dài: “Tổ mẫu, ngài nói ra ngài còn không tin được thì huống chi là ta. Thường Đình Huy không phải là đứa trẻ ba tuổi, Phùng thị chết thì hắn càng thêm oán hận, làm việc càng thêm ác độc. Những chuyện bọn họ đã làm mấy năm nay trong lòng các ngươi rõ nhất, đây không phải là lần đầu tiên các ngươi dung túng và cũng không phải là lần cuối cùng. Hôm nay ta mang chứng cứ lại đây trước mặt các ngươi cũng không trông mong các ngươi làm gì, chỉ là nói cho các ngươi biết, có một số việc các ngươi nghĩ là được, nhất sương tình nguyện cho tới bây giờ chỉ là trò cười.”
Thường lão phu nhân nghĩ tới điều gì, trầm giọng hỏi: “Tất cả đều do các ngươi thiết kế? Thuỵ ca nhi có phải là ruột thịt của Nhị ca ngươi không?”
Quả thực Thường Đình Chiêu không biết phải nên nói cái gì, “Tổ mẫu, chẳng lẽ đối với ngài mà nói, hết thảy còn quan trọng hơn tính mạng của tôn nhi ngài sao? Phải thì sao mà không thì sao? Thường Đình Huy là đại ca ruột của ta, kết quả thế nào? Nếu không phải hài nhi có chút năng lực, thì cho dù nhị ca hay là ta, cho dù có ngàn vạn cái mạng cũng không đủ bị liên tiếp ám hại như vậy.”
Thật lâu sau Định Quốc Công mới nói: “Là vi phụ thua thiệt các ngươi. Đại ca ngươi là thứ tử, mà Phùng thị hầu hạ vi phu nhiều năm như vậy cũng không được nâng lên chính thất, vi phụ cũng không có ý áp chế cho hắn tranh đoạt với các ngươi, cho nên những chuyện hắn với Phùng thị làm vi phụ đều nhắm mở một con mắt. Nói thế nào đi nữa, đại ca ngươi là huyết mạch Thường gia ta, ngươi bây giờ đã cầm quyền cao, đại ca ngươi căn bản không làm gì các ngươi được. Hơn nữa rất nhanh bọn họ sẽ rời kinh, ta cũng sẽ để Phùng thị đi theo, ta hứa sẽ không bao giờ cho bọn họ hồi kinh nữa, về sau không còn phát sinh chuyện như vậy.”
Cho Thường Đình Chiêu và Thường Đình Ân quyền lực, cho Thường Đình Huy tính mạng.
Thường Đình Chiêu đã sớm đoán được kết quả này, thất vọng vốn không còn đáng để bận tậm nữa, hắn tới giờ không có trông cậy Định Quốc Công sẽ làm thế nào, “Phụ thân, hôm nay ta không cho đại ca tới, thật chính xác.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Định Quốc Công nhắm mắt lại, hắn giằng co nhiều năm như vậy, cuối cùng là bọn nhỏ vẫn tách rời.
Nghiêm Hoảng bắt chéo chân nửa nằm trên ghế quý phi cắn hạt dưa, vừa đong đưa chân vừa nói: “Các ngươi cứ như vậy buông tha cho đám súc sinh đó?”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn phun vỏ hạt dưa rớt đầy đất, đầu mày nhăn lại thật sâu, “Nơi này không phải là nhà ngươi, sao ngươi không phun vào trong dĩa hả.”
“Ai yêu, trước khi ta về thì ta sai nô bộc của ta dọn sạch được chưa? Ăn hạt dưa không như thế sao thoải mái được. Ai, ngươi với tướng quân nhà ngươi cứ chịu ấm ức như vậy? Bị người hại coi như quên đi? Vậy kế sách của các ngươi không phải vô ích sao?”
Triệu Thanh Hà trắng mắt liếc hắn một cái, “Ai nói vô ích, đây là để cho người ta nhìn cho rõ thôi. Không phải chúng ta không buông tha cho bọn họ, mà là bọn họ không tự buông tha cho bản thân. Đường còn dài lắm, ai biết được có đi đến nơi hay không.”
Tròng mắt Nghiêm Hoảng chuyển chuyển, nhỏ giọng nói: “Nhớ chuyện lần trước chúng ta bị lang tập kích không? Ta sai người chế tạo ra thuốc dụ lang tới, tuyệt đối giết người không để lại dấu vết, muốn ta đưa cho ngươi một phần không?”
Mí mắt Triệu Thanh Hà không thèm nâng, “Làm ơn đi, thuốc này chế thành công cũng có công của ta, còn cần ngươi đưa cho ta sao?”
Nghiêm Hoảng bĩu môi, “Trong lòng các ngươi biết là được, hạng người cặn bã như vậy để sống trên đời đúng là hao phí lương thực.”
Triệu Thanh Hà cười cười, cắn hạt dưa, vẻ mặt vô lại: “Yên tâm đi, lãng phí không được bao lâu.”
Thường Đình Huy nhất định là không có cách nào bình an tới đích được, từ lúc Thường Đình Chiêu đem chứng cứ giao cho Định Quốc Công, Thường Đình Huy đã được định là người chết. Về phần Định Quốc Công và Thường lão phu nhân suy nghĩ thế nào, không phải là vấn đề bọn họ cần quan tâm.
Nghe thế, Nghiêm Hoảng mới vừa lòng gật đầu, tuy hắn với Thường Đình Huy không có thù oán nhưng ai bảo Thường Đình Huy chọc vào bảo bối của hắn.
“Đứa nhóc khi nào mới về?” Nghiêm Hoảng thực sự rất thích Thuỵ ca nhi, cho nên mới ghét cay ghét đắng Thường Đình Huy. Ngay cả đứa bé cũng không tham thật sự là quá đáng giận.
Triệu Thanh Hà nghĩ tới Thuỵ ca nhi, sắc mặt hiền hoà, “Không sớm như vậy, sợ là phải tới tối.”
Nghiêm Hoảng thất vọng, “Ta cũng muốn tìm một đứa bé giống ta cùng nhau chơi đùa, đáng tiếc cha ta là cô nhi, không tìm được.”
Thuỵ ca nhi không phải là ruột thịt của Thường Đình Ân, nhưng mà tính ra cũng có chút ít quan hệ huyết thống. Thuỵ ca nhi là con của một họ hàng bên phía Định Quốc Công phu nhân quá cố, tính ra cũng là năm đời. Vốn là ở cực kỳ xa, nhưng mà đứng nhỏ này hết sức đáng thương, trong nhà chết hết, họ hàng thân thích đều có ý xấu, cho nên một nô bộc trong nhà mới ngàn dặm xa xôi ôm Thuỵ ca nhi lên kinh tìm hai huynh đệ Thường Đình Ân, hy vọng được gặp may.
Nói đến cũng là duyên phận, Thuỵ ca nhi không chỉ có phần phần giống Thường Đình Ân, còn mang họ Thường. Hai phu phu Thường Đình Chiêu muốn nhận nuôi, nhưng Thường Đình Ân thật sự thích nên nhường lại.
Nô bộc kia bị đám họ hàng thân thích lòng dạ nham hiểm kia tạo thành bóng ma, cho nên hết sức cẩn thận, không dám tìm đến ngay hai huynh đệ Thường Đình Ân mà là âm thầm quan sát thật lâu. Cảm thấy có thể tin cậy mới đến gõ cửa, vì thế bên ngoài không ai biết được.
Tuy Thuỵ ca nhi tuổi còn nhỏ, thực tế là có chút gia sản, tiền bạc cha mẹ lưu cho nó đủ để nó sống cả đời, bởi vậy mới bị người mơ ước. Nô bộc này cũng là người khiến người khác bội phục, nếu là bình thường làm sao có thể hành động như vậy. Thực ra nô bộc này không phải là hạ nhân trong nhà Thuỵ ca nhi, mà là người tự do, trước đó được phụ thân Thuỵ ca nhi cứu cho nên vẫn luôn nhớ ân. Trong nhà biến cố, các nô bộc khác đều nhân cơ hội trộm đồ bỏ chạy, chỉ có hắn không bỏ rơi tiểu thiếu gia, khắp nơi vì thiếu gia tính toán.
Nếu không phải vì địa vị của hắn thấp, họ hàng thân thích lại mơ ước tài sản, tuyệt đối sẽ không để người khác nuôi dưỡng Thuỵ ca nhi, để cho người khác chiếm tài sản này, người nô bộc cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi lén mang Thuỵ ca nhi đến kinh thành cầu hai huynh đệ Thường Đình Ân.
Hiện giờ dựa theo ý nguyện của hắn, Thường Đình Chiêu mang hắn vào trong quân, nghe nói có chút năng lực.
Triệu Thanh Hà nghe Nghiêm Hoảng nói vậy không khỏi cười lên, chớp chớp mắt nói: “Vậy ngươi tự mình sinh đi.”
Nghiêm Hoảng chọt chọt cái bụng mềm mềm của mình, than thở: “Ta cũng muốn lắm, nhưng mà không có công năng này. Ai, ca của ta cũng không.”
Triệu Thanh Hà cẩn thận cân nhắc nội dung câu nói, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]