” Sư phụ, mấy con chuột này đã hậu phẫu sau bảy ngày cũng không chết, trừ bỏ miệng vết thương một con bị nhiễm trùng, thân thể hơi phát sốt thì còn lại đều vô cùng khoẻ mạnh. Phương thuốc lần này so với trước tốt hơn nhiều, con chuột này có đến chín phần chắc chắn sẽ không thể chết, cao hơn hai ba phần so với phương thuốc khác.” Lữ Song Nguyên vẻ mặt hưng phấn nói, trong tay còn cầm ván gỗ làm bìa kẹp văn kiện, trên trang giấy rậm rạp ghi chép rất nhiều số liệu, còn có hình vẽ biểu đồ cong cong.
Thế giới này không có chất kháng sinh, Triệu Thanh Hà chỉ có thể tự tay nghiên cứu các loại thuốc điều nhiệt của Trung Quốc. Trước giờ hắn luôn ỷ vào chất kháng sinh của tây dược, hiện tại chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu cân nhắc, hy vọng có thể tìm ra phương thuốc hữu hiệu nhất. Ngày trước khi hắn còn ở Tân Hồ huyện cũng đã cùng vài vị lão đai phu nghiên cứu thuốc hạ nhiệt, nhưng mà lúc đó điều kiện không được như bây giờ, không thể làm nghiên cứu thực tế nên chỉ có thể không ngừng tìm kiếm thật nhiều phương thuốc có tác dụng như vậy. Bây giờ là bất đồng, có nhiều con chuột trắng nhỏ, bọn họ có thể thí nghiệm từ từ điều chỉnh phương thuốc.
Vì để làm tốt việc ghi chép, đoạn thời gian trước Triệu Thanh Hà dạy con số Arab cho Lữ Song Nguyên với Lô Khả, đây là bài học đầu tiên hắn dạy trước khi vào khoá chính thức, con số chữ Hán quả thật viết rất khó, vẫn là con số Arab dễ viết cũng dễ hiểu.
Triệu Thanh Hà nhận tập văn kiện từ trong tay hắn nhìn nhìn, một bên hỏi: ” Con chuột nhiễm trùng đó có mang đi cách ly riêng ra không?”
” Đã được cách ly.”
Triệu Thanh Hà vừa lòng gật đầu, Lữ Song Nguyên với Lô Khả làm cho hắn rất yên tâm, chỉ cần nhắc nhở một lần thì hai người sẽ nhớ rất kỹ không phạm phải sai lầm. Lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh, nghĩ không quá bao lâu nữa có thể vượt qua tiến độ của mấy người Chu Lộ.
” Thuốc của nó ngao chế riêng, giảm bạch chỉ, phụ tử, thông khí, thêm sa sâm với a giao.” Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ lại nói: ” Thuật khâu lại các ngươi cũng đã học được khá tốt, cũng nên bắt đầu tập luyện. Hôm nay các ngươi đi thử đi, vừa lúc thí nghiệm thuốc mới này xem xác xuất thành công cao bao nhiêu.”
Hai mắt Lữ Song Nguyên trừng lớn, tay có chút run nhẹ, nhiều ngày qua bọn họ luôn luyện tập kỹ thuật khâu lại nhưng mà chỉ là thực hành trên da mà thôi, chưa luyện tập qua vật sống bao giờ. ” Sư phụ, này, này…”
Triệu Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn, ” Như thế nào?”
Lữ Song Nguyên hít sâu một hơi, dựng thẳng ngực lên nói: ” Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Triệu Thanh Hà khẽ mỉm cười: ” Đi nói cho Lô Khả, bảo hắn cũng chuẩn bị cho tốt.”
Lữ Song Nguyên ứng hạ sau đó ra cửa đi tìm Lô Khả, không bao lâu liền nghe tiếng hưng phấn hoan hô của Lô Khả, Triệu Thanh Hà vui mừng nở nụ cười. Hai cái đồ đệ này hắn thu hoạch ngoài dự liệu lại không nghĩ tới lại nhặt được mầm móng tốt, thật sự là may mắn đến cực điểm.
Triệu Thanh Hà cảm thấy được đi vào thế giới này, thu hoạch lớn nhất là thu đồ đệ mỗi người đều thật lòng, giống như bọt biển điên cuồng hấp thụ tri thức hắn mang đến. Nghĩ là cũng không lâu lắm nhất định có thể đảm đương một phía, học được tài nghệ mà thế giới này không có ở trên người hắn, như vậy hắn không uổng thiên lý xa xôi đi tới đây.
” Thanh Hà, Triệu Thanh Hà!” Một cái âm thanh quen thuộc ở trong sân vang lên, tuỳ tiện hệt như tính tình của hắn.
” Ngươi là ai? Thỉnh không xông vào lung tung.” Đương Quy vội vàng lên trước ngăn lại, từ lúc Triệu Thanh Hà đổi thành phòng thí nghiệm thì người bình thường không thể tuỳ ý đi vào. Nhất là khu vực thí nghiệm quan trọng, càng không thể dễ đi vào, muốn vào toàn thân phải tiêu độc. Một bộ quần áo này có chút rườm rà nhưng lại tốn rất nhiều tiền của, cho nên những người không phận sự miễn tiến vào, dù sao cũng có người rắp tâm ngăn trở nên cũng không ai đến tìm hắn chữa bệnh.
Triệu Thanh Hà đi ra ngoài cửa nhìn vẻ mặt tươi tắn của Nghiêm Hoảng, khoé miệng kiềm không được giương cao lên, ” Đương Quy, vị này chính là Nghiêm nhị công tử, chuột trắng nhỏ chúng ta dùng đều do hắn hỗ trợ mang đến.”
Đương Quy vừa nghe vội vàng hành đại lễ, ” Nguyên lai là Nghiêm nhị công tử, tiểu nhân vừa rồi chậm trễ, còn xin thứ tội qua.”
Nghiêm Hoảng mới không rảnh rổi để ý những chuyện này, khoát tay lên tiến đến bên người Triệu Thanh Hà, ” Thanh Hà, nhớ ta không? Ngươi thật là không nói cũng không tới nhìn ta.”
Triệu Thanh Hà thở dài: ” Làm sao mà ta không đi nhìn ngươi, là ca ngươi nói ngươi không thoải mái phải nằm trên giường không dậy được, chúng ta không thể nào quấy rầy. Nhìn ngươi mặt mày hồng hào không giống bộ dáng bị bệnh, lâu như vậy mà không ra ngoài tìm chúng ta, ta còn hoài nghi là ngươi không muốn qua lại với chúng ta rồi đó.”
Nghiêm Hoảng nghe những lời này liền nâng mặt lên, ” Ngươi cũng thấy ta đẹp trai lên không ít? Ta cũng thấy được nha, ta hiện tại mỗi ngày đều bị sự đẹp trai của mình giật cả người.”
Triệu Thanh Hà co giật khoé miệng, hắn nói cái này bao giờ! Bất quá, Nghiêm Hoảng hắn nhìn thế nào cũng thấy quái lạ, mộ bộ dạng nhộn nhạo sắc xuân nha.
Triệu Thanh Hà híp mắt nói: ” Có phải ngươi có chuyện gì vui đúng không? Sao ta nhìn ngươi không giống như trước kia?”
Nghiêm Hoảng đắc ý vẻ mặt vui sướng, đôi mắt trong suốt mở to, ” Thật vậy sao? Có phải thấy ta càng ngày càng giống nam nhân?”
Ách… Nam nhân thì không thấy được, nhưng lại phát ra bụi hồng lấp lánh của tiểu cô nương.
Trong lòng Triệu Thanh Hà lộp bộp một chút liền nghĩ tới điều gì, nhìn Nghiêm Hoảng từ trên xuống dưới, càng cảm thấy hắn nghĩ thật chuẩn.
Nghiêm Hoảng bị nhìn như vậy cảm thấy không tự nhiên, không hiểu hỏi: ” Ngươi sao lại nhìn ra như vậy?”
Triệu Thanh Hà sờ cằm, thăm dò nói: ” Ngươi với ca của ngươi gần đây có phải… Trong khoảng thời gian này luôn ở cùng nhau.”
Mặt Nghiêm Hoảng lập tức đỏ lên, cười như xuân sang hoa nở, còn có phần xấu hổ, mười phần giống hệt thiếu nữ mang theo bụi hồng, khiến cho Triệu Thanh Hà chứng kiến nổi da gà cả người.
Nghiêm Hoảng khó khăn tỉnh táo lại, vẻ mặt thẹn thùng nói: ” Chúng ta không có đùa giỡn đâu, chúng ta ở cùng nhau để làm đại sự.”
Mí mắt Triệu Thanh Hà nâng lên: ” Đại sự?”
Nghiêm Hoảng biểu tình thoả mãn, ” Đúng vậy, để ta có thể trở thành nam nhân chân chính.”
Triệu Thanh Hà nuốt một chút, “‘Trở thành nam nhân chân chính?”
Nghiêm Hoảng gật đầu thật mạnh, vỗ vỗ ngực nói: ” Đúng vậy, ta bây giờ là nam nhân chân chính.”
Triệu Thanh Hà gượng cười, tâm tư đã không biết bay tận đâu rồi, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, ” Ca của ngươi giúp ngươi trở thành nam nhân chân chính?”
Ánh mắt Nghiêm Hoảng lấp lánh, ” Đúng vậy, tuy mới bắt đầu có chút đau nhưng sau đó rất thích, cảm giác hảo bổng! Ca ta quả thật rất lợi hại lại rất mạnh mẽ, không hổ là ca ta!” [ Ex: lạy trời, em nó bị bán còn giúp người ta đếm tiền ]
Triệu Thanh Hà rất muốn khắc chế bản thân không suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà đầu óc lại giống như con ngựa hoang tháo dây cương, căn bản không chịu kiềm hãm. Triệu Thanh Hà quyết định nói sang chuyện khác, hắn không phải là mấy bác gái rảnh đến phát hoảng luôn buôn bát quái nhà người ta. Cũng không chờ Triệu Thanh Hà mở miệng, Nghiêm Hoảng lại nói: ” Ca của ta còn nói người khác còn phả tắc tóc, ta có thiên phú dị bẩm không cần phải như thế.”
Triệu Thanh Hà nghe được mạc danh kỳ diệu, ” Tắc tóc? Tắc tóc là cái gì?”
Nghiêm Hoảng ngạc nhiên, ” Ngươi không biết?”
Triệu Thanh Hà lắc đầu, chẳng lẽ việc không như hắn nghĩ? Tắc tóc? Tắc tóc là làm cái gì?
Nghiêm Hoảng chậc chậc nói: ” Không có anh trai thật sự rất đáng thương, đúng là ngay cả chuyện này cũng không biết. Hay là ta đem ca ta cho ngươi mượn?”
Nghiêm Hoảng nói xong điều này không biết nghĩ tới điều gì, đầu mi nhăn thành một đoàn, Triệu Thanh Hà muốn lên tiếng hỏi lại bị Nghiêm Hoảng đột nhiên nhéo quần áo, hung tợn nói: ” Không cho phép ca ta giúp ngươi trở thành nam nhân!”
Triệu Thanh Hà cảm thấy bản thân nằm không cũng trúng đạn, này là chuyện quái gì đâu, vội vàng đẩy tay hắn ra nói: ” Nói hưu nói vượn gì vậy, ta trở thành nam nhân chân chính liên quan cái rắm gì với anh ngươi.”
Nghiêm Hoảng buông ta ra, nhếch miệng cười, ” Hắc hắc, cũng phải, làm sao có thể mang ca ca cho mượn lung tung, ca ta chỉ có thể là của ta.”
” Ngươi còn chưa nói cho ta biết tắc tóc là làm cái gì đâu?” Triệu Thanh Hà bị Nghiêm Hoảng làm cho khởi tính tọc mạch, quả nhiên là ai cũng có ít nhiều bát quái sao.
Ánh mắt Nghiêm Hoảng ái muội, ” Ngươi về sau sẽ biết, muốn ta tìm cho ngươi một người ca ca không?”
Triệu Thanh Hà vội vàng xua tay, ” Cảm tạ, không cần ngươi quan tâm.”
Vẫn là trở về hỏi Thường Đình Chiêu đi, tắc tóc rốt cuộc là cái lông gì. Chờ đến khi Triệu Thanh Hà biết được đáp án, khoé miệng đều giật cứng đơ.
Lúc này Lô Khả tiến vào, hỏi: ” Sư phụ, khi nào bắt đầu giải phẫu? Bây giờ là bắt đầu chuẩn bị.”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Chờ sau giờ cơm trưa đi, xế chiều mấy người Chu Lộ không có khoá, vừa lúc tiến hành giải phẫu với các ngươi. Ngươi bây giờ đi cạo lông mười con chuột, ghi chép số liệu giải phẫu trước. Thuốc hạ nhiệt tiêu độc phải chuẩn bị tốt, hôm nay số lượng nhiều nên không thể để thiếu thuốc giữa chừng.”
” Dạ.” Lô Khả lĩnh mệnh trở ra.
Nghiêm Hoảng kinh ngạc nói: ” Một buổi chiều ngươi làm nhiều giải phẫu như vậy sao?”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Không phải ta làm, mà là năm đồ đệ của ta. Mấy người Chu Lộ hiện tại đã phi thường thành thạo, liên tục tiến hành giải phẫu hai con chuột cũng không tốn nhiều thời gian.”
Nghiêm Hoảng vừa nghe nhất thời lên men, ” Bọn họ đều lợi hại như vậy a? Mới mấy ngày ta không tới, đồ đệ mới của ngươi đã làm được như vậy, như thế nào có thể như vậy?”
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai hắn, ” Hai đồ đệ mới của ta vốn đã có sẵn trụ cột, cũng từng làm giải phẫu ngoại khoa cho động vật nên trên tay có chút công phu. Ngươi hoàn toàn là người mới học đương nhiên không thể nhanh như bọn họ được. Bất quá, ngươi nhiều ngày chậm trễ như vậy quả thật cần cố gắng rất nhiều.”
Nghiêm Hoảng thề son sắt nói: ” Ân! Ta bắt đầu hôm nay mỗi ngày đều đến đây theo ngươi học y thuật, mấy ngày này ở nhà ta không có bị thụt lùi đâu, mỗi ngày đều xem sách y.”
Cơm trưa qua đi, phòng giải phẫu đã chuẩn bị ổn thoả. Mấy người Lô Khả đang chuẩn bị mang những con chuột cho uống ma hồn tán, đột nhiên một đám người vọt tiến vào, Đương Quy ngăn cản đều không được, nhìn, đúng là cung thị trong cung.
Nội thị vẻ mặt sốt ruột, cũng không nói lời vô nghĩa, nói thẳng: ” Bác sĩ Triệu, thỉnh mau vào cung, chờ cứu mạng đâu!”
Nghiêm Hoảng cũng theo trong phòng đi ra nhìn thấy nội thị, không khỏi kinh ngạc nói: ” A, đây không phải là Hoàng công công sao? Ngươi sao lại chạy đến đây?”
Hoàng công công nhìn thấy Nghiêm Hoảng, vẻ mặt cầu xin nói: ” Ai yêu, Nghiêm nhị công tử ngài đã ở đây, là công chúa…”
Nghiêm Hoảng lập tức nhảy dựng lên, ” Cái gì! Công chúa làm sao vậy? Nàng bị bệnh gì, hiện giờ ra sao?”
Hoàng công công bị hắn hù cho ngẩn người, Triệu Thanh Hà chịu không nổi nói: ” Ồn ào cái gì đâu không, ta là thú y, công chúa bị bệnh thì tìm ta làm gì, khẳng định là sủng vật nàng dưỡng bị bệnh đi?”
Nghiêm Hoảng ngượng ngùng vò đầu, ” Ta đây không phải là quan tâm quá bị loạn sao, công chúa là cháu gái ta vô cùng xinh đẹp đáng yêu, giống hệt như búp bê. Nếu nàng không phải là công chúa thì ta đã muốn ôm về nhà nuôi, mỗi ngày đều ôm không buông tay!”
Một đám người nhịn không được giật giật khoé miệng, Hoàng công công giả bộ khụ một tiếng mọi người lúc này mới kéo lại sự chú ý, ” Là tiểu bạch công chúa nuôi bị bệnh…”
” A! Tiểu bạch bị bệnh? Tiểu bạch làm sao vậy? ” Nghiêm Hoảng giật kinh nói lớn lên làm cho lỗ tai Triệu Thanh Hà phát đau. Rốt cục nhịn không nổi nữa quát lớn: ” Ngươi đi qua một bên cho ta!”
Nghiêm Hoảng nhất thời trốn sang một bên giả bộ ngắm tranh, lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh bên này, miệng than thở tiểu bạch là ta tìm được cho nên mới khẩn trương như vậy.
Hoàng công công có chút kinh ngạc, Nghiêm nhị công tử không sợ trời không sợ đất, trừ bỏ Nghiêm đại công tử, Nghiêm phi cùng với cha ruột đều không có ai trị được, bây giờ sao lại nghe lời tiểu thú y nha?
Hoàng công công nghìn lần không lý giải được nhưng cũng không rối rắm, nói: ” Tiểu bạch nuốt phải dị vật nhưng không đẩy ra được, các đại phu khác đều bó tay không có biện pháp. Nghe nói Triệu đại phu ngài có thể mổ bụng phá bụng, cho nên đặc biệt mời ngài đến cứu mạng.”
Triệu Thanh Hà nghe vậy liền nhíu mày, hiện tại hắn chính là người có thể làm giải phẫu ngoại khoa tốt nhất, nhưng cũng sợ nhất là tiến hành giải phẫu. Với điều kiện sơ sài không có chất kháng sinh mà ngay cả nước muối sinh lý cũng không, thật sự là trong lòng hắn có chút không nắm chắc. Hắn bây giờ chỉ có thể cố hết sức nghiên cứu sản phẩm thay thế, nhưng thời gian ngắn ngủi, lúc này vẫn trong giai đoạn thử nghiệm. Nhưng mà bệnh lần này chính là chó cưng của công chúa, nếu xảy ra chuyện thì chỉ sợ là không thể lành lặn.
Nghiêm Hoảng là nhịn không được sáp lại gần, ” Thanh Hà, ngươi phải cứu được tiểu bạch, công chúa thích nhất là tiểu bạch. Nếu nó chết chấc chắn công chúa sẽ thương tâm. Tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà rơi nước mắt làm sao còn xinh đẹp, sớm biết vậy ta đã không đưa cho công chúa đồ vật sống, đỡ làm nàng thương tâm.”
Triệu Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng càng lộp bộp, nhưng thân là bác sĩ không có khả năng vì sợ bị trị tội là rụt cổ, bảo Lữ Song Nguyên chuẩn bị cho hắn hòm chẩn bệnh sau đó cùng Hoàng công công tiến cung. Mà Nghiêm Hoảng cũng đi theo vào, Nghiêm Hoảng thân phận đặc thù mà ngày thường còn hay ra vào cung nên hiện tại vào cũng rất dễ dàng.
Triệu Thanh Hà đi vào Kính Nguyệt cung, đã có vài vị đại phu ở đó vây quanh nghị luận sôi nổi, Liêu Ứng Hoài cũng có mặt.
Liêu Ứng Hoài vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà vội vàng lên tiếng chào đón, ” Triệu đại phu, ngươi mau chuẩn bị, tình hình hiện nay chỉ có thể dựa vào ngươi ra tay.”
Chúng nhân nghe tiếng không khỏi nhìn lại, nhìn đến khuôn mặt trẻ con của Triệu Thanh Hà, bàn tán càng lớn.
” Nguyên bản nghe nói lần này bác sĩ thú y mới nhậm chức còn trẻ lại không nghĩ trẻ tuổi đến như vậy.”
” Cũng không phải sao, nghe nói có thể mổ bụng phá bụng phẩu phúc thủ tử, còn nghe nói ngay cả phong hàn đều trị được, thật sự làm người ta hoảng hốt một phen.”
Một vị đại phu cười nhạo, ” Loại chuyện hoang đường vậy cũng tin được sao, thế giới này làm gì có thần kỹ mổ bụng phá bụng, đều là người si nói mộng mà thôi.”
” Đến cùng như thế nào, một hồi sẽ biết được thôi.”
” Chúng ta đều bó tay không có biện pháp, hắn là cái tên mao đầu tiểu tử thì có năng lực gì?”
[ mao đầu tiểu tử (毛头小子): nhỏ tuổi đầu chỉ mới mọc lông tơ, hay còn gọi là lông tóc chưa mọc hết. Ex xin từ chương này giữ nguyên cụm từ: mao đầu tiểu tử ]
” Cũng không thể nói như vậy… ”
Triệu Thanh Hà không để ý đến những vị đại phu này, chỉ đối với Liêu Ứng Hoài gật đầu sau đó đi theo Hoài công công nhìn bệnh súc.
” Cữu cữu!” Một tiểu cô nương xin đẹp như hoa hồ điệp lao tới nhào vào l*ng ngực Nghiêm Hoảng. Khuôn mặt nhỏ nhắn uỷ khuất, nhìn còn có nước mắt chưa khô, chu môi nói: ” Tiểu bạch bị bệnh, ngô ____ nó rất là khó chịu, bọn họ nói tiểu bạch sẽ chết, cữu cữu, ta không muốn tiểu bạch chết, ta không muốn tiểu bạch chết.”
Nghiêm Hoảng thấy công chúa Bội Nhã như vậy tâm đau nát, sờ sờ đầu nàng nói: ” Đừng khóc đừng khóc, nghe lời thì cữu cữu tìm cho ngươi thật nhiều đồ thú vị.”
Công chúa Bội Nhã lắc đầu liên tục: ” Ta không cần, ta chỉ cần tiểu bạch, bọn họ nó có thần y chữa được bệnh cho tiểu bạch, ta muốn chờ thần y! Thần y vì sao còn chưa tới a, ta phải bảo phụ hoàng sai người áp giải hắn lại đây!”
Hoàng công công cười tủm tỉm dỗ nàng: ” Công chúa, thần y đã đến rồi.”
Bội Nhã công chúa chớp đôi mắt to, lắc lư nhìn khắo xung quanh, ” Đâu nào, ở đâu đâu? Thần y có thể cứu tiểu bạch ở đâu?”
Hoàng công công nhìn về phía Triệu Thanh Hà, công chúa Bội Nhã theo ánh mắt nhìn qua liền nhíu mày, đi đến trước mặt Triệu Thanh Hà, nghiêm túc nói: ” Ngươi là thần y có thể trị cho tiểu bạch? Tại sao ngươi lại không có râu?”
Không hổ là người một nhà, tư duy hình thức đều giống nhau! Triệu Thanh Hà cười lắc đầu, ” Ta chỉ là một đại phu, không phải thần y. Có thể chữa được tiểu bạch hay không thì phải để ta nhìn một cái mới biết được.”
Công chúa Bội Nhã đối với đáp án này rất bất mãn, Nghiêm Hoảng vội nói: “‘Bội nhi, vị Triệu đại phu này là sư phụ ta, nếu ngươi không thích hắn tức là không thích ta.”
Công chúa Bội Nhã ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh Hà lập tức sáng quắc, ” Ngươi là sư phụ của cữu cữu, vậy ngươi lợi hại hơn cữu cữu sao?”
Triệu Thanh Hà giật mình không nghĩ tới Nghiêm Hoảng có người sùng bái như vậy, ánh mắt sùng bái của tiểu cô nương không giấu được. Triệu Thanh Hà hắng giọng một cái nói: ” Ít nhất là trên y thuật ta cao minh hơn hắn.”
Công chúa Bội Nhã hoàn toàn yên tâm, ” Vậy ngươi nhất định có thể trị khỏi cho tiểu bạch.”
Rốt cục Bội Nhã công chúa cũng nguyện ý cho Triệu Thanh Hà nhìn xem con chó nhỏ, khi đem con chó ra có thể nhìn thấy tinh thần nó ủ dột, vành môi ảm đạm, nằm nghiêng không dậy nổi.
Không có X quang, Triệu Thanh Hà vuốt ve bụng nó để xem mạch, nhưng vừa chạm xuống gần cuối đường rốn thì đụng phải vật cứng, vật nhỏ nhô lên khá rõ ràng, có khả năng di chuyển.
” Các ngươi có biết con chó nhỏ này nuốt cái gì không?”
Cung nữ đứng một bên vội mang chiếc xe đẩy ra, ” Khẳng định là bánh xe bị mất này.”
Triệu Thanh Hà nhìn nhìn, quả thật giống hình dáng hắn sờ được, vậy đúng là con chó nhỏ nuốt phải vật này.
Bội Nhã công chúa nôn nóng hỏi: ” Tiểu bạch của ta như thế nào?”
Triệu Thanh Hà không sốt ruột, chỉ hỏi tiếp: ” Lúc nãy đại phu có trị liệu không? Trị như thế nào?”
Cung nữ trả lời: ” Vừa rồi các vị đại phu cho uống thuốc, Liêu đại phu còn dùng tay đè ép nhưng vẫn không đẩy bánh xe ra được. Các vị đại phu nói nếu lấy không ra chỉ sợ…”
Cung nữ nhìn sang Bội Nhã công chúa một cái, cuối cùng không đành lòng nói ra lời tàn nhẫn kia.
Bội Nhã công chúa cũng hiểu được sự thật, ánh mắt hàm chứa lệ, kéo kéo tay áo Triệu Thanh Hà, ” Đại ca ca, vừa rồi mấy lão đại phu kia nói ngươi có thể trị khỏi cho tiểu bạch, ngươi nhất định trị được cho tiểu bạch đúng không? Ta rất thích tiểu bạch của ta, ngày thường chỉ có tiểu bạch chơi với ta thôi, ta không thể không có tiểu bạch. Phụ hoàng ta rất là lợi hại, cữu cữu ta cũng rất giỏi giang, ngươi chỉ cần cứu được tiểu bạch thì muốn cái gì ta cũng bảo bọn họ cho ngươi.”
Triệu Thanh Hà ngồi chồm hổm dưới đất, nhẹ giọng nói: “‘Ngoan, ta sẽ cố hết sức. Tiểu bạch nhất định rất muốn ngươi vui vẻ, không muốn nhìn thấy ngươi thương tâm vì nó, cười một cái cho nó nhìn xem được không?”
Bội Nhã công chua gật đầu, hướng tới tiểu bạch cười thật tươi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó: ” Tiểu bạch, ngươi phải dũng cảm nga, ngươi nhất định sẽ hết bệnh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi, ta cho ngươi ăn xương thật ngon.”
” Nghiêm phi nương nương giá lâm.”
Triệu Thanh Hà vội vàng lui sang một bên hành lễ, chỉ nghe thấy một làn gió thơm thoảng ngang qua, nhưng chỉ cần nhìn thấy một góc áo cũng đủ niết người xinh đẹp cao quý ra sao.
” Mẫu phi, tiểu bạch bị bệnh, bệnh nặng lắm, ngô ___” Bội Nhã công chúa nhào vào trong lòng Nghiêm phi khóc lóc kể lể nói, làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng thương tâm.
” Bội nhi ngoan, tiểu bạch không có việc gì, có nhiều đại phu ở đây mà.” Âm thanh Nghiêm phi mềm dịu dễ nghe, mà ngay cả Triệu Thanh Hà không nhìn được nữ sắc cũng cảm thấy dị thường thoải mái, dù chưa nhìn tướng mạo nhưng nhìn dung mạo của Bội Nhã công chúa với Nghiêm Hoảng thì cũng đoán ra đây là giai nhân tuyệt sắc.
Nghiêm phi lệnh những đại phu khác cũng đi vào, âm thanh nháy mắt trở nên nghiêm nghị, ” Tiểu bạch là bị cái gì?”
Mấy vị y quan hai mắt nhìn nhau ấp úng không dám bước lên trước nói chuyện, Nghiêm phi cả giận nói: ” Đây là ý gì! Ta cho các ngươi lại đây không phải để các ngươi xem cảnh.”
Tròng mắt Liêu Ứng Hoài đảo quanh, bước lên trước nói: ” Nghiêm phi nương nương, con chó nhỏ này nuốt phải dị vật không thể đẩy ra được, uống thuốc cũng không có hiệu quả gì, mọi người thật sự bất lực.”
Nghiêm phi tuy là sớm dự đoán được, nhưng nghe đến vẫn cảm thấy phiền muộn, hơn nữa nhìn nữ nhi của mình khóc thương tâm như thế, trong lòng tan nát không thôi.
Nhưng từ xưa nay dù là người hay là súc sinh, nuốt phải dị vật quá lớn nếu không lấy ra được thì dù có chín cái mạng cũng chết, nhất là trẻ con, cái chết này là luật bất thành văn.
” Chẳng lẽ không có phương pháp nào sao?” Nghiêm phi chưa từ bỏ ý định.
Liêu Ứng Hoài thoánb nhìn qua Triệu Thanh Hà một cái, ” Người khác quả thật không có cách nào, nhưng có Triệu đại phu ở đây thì không cần lo lắng. Triệu đại phu có thần kỹ mổ bụng phá bụng, loại bệnh trạng này cũng không tính là gì, dễ như trở bàn tay.”
Nghiêm phi không khỏi nhìn về phía Triệu Thanh Hà, có chút khó tin nói: ” Triệu đại phu, ngươi quả thật có thể mổ bụng phá bụng lấy ra dị vật sao? Vậy con chó nhỏ này sẽ không chết phải không?”
Triệu Thanh Hà chắp tay nói: ” Ta quả thật có kỹ thuật này, nhưng mà ta không thể bảo đảm tuyệt đối có thể trị khỏi, chỉ có thể nhiều hơn một phần hy vọng.”
Nghiêm phi khẽ nhíu mày, đối với đáp án này rất là bất mãn. Các đại phu khác cũng sôi nổi nghi luận nói nhỏ, không nghĩ tới Triệu Thanh Hà dám thừa nhận, mặc dù không phải là mạng người nhưng cũng không thể đùa giỡn, nếu bí quá hoá liều muốn tranh giành phú quý thì quá lớn mật. Mèo nhỏ chó nhỏ của hoàng gia không phải là thôn quê chăn nuôi ai cũng có khả năng đạp lên, làm không tốt, chính là bồi mạng mình vào.
Nghiêm Hoảng chặn lại nói: ” Tỷ tỷ, Triệu đại phu quả thật có bản lĩnh, dù sao cũng đã như vậy nếu không trị sẽ bị chết, trị còn có cơ hội sống, để cho hắn thử xem đi.”
Nghiêm phi lúc này mới chú ý tới Nghiêm Hoảng, ” Ngươi tới khi nào?”
Nghiêm Hoảng sờ sờ cái mũi, trừ bỏ phụ thân với ca ca thì vị tỷ tỷ này làm hắn luôn thấp thỏm, ” Ta đến đây từ sớm, ngài chỉ lo Bội nhi nên không nhìn thấy ta.”
Trước đó Nghiêm phi từng nghe Nghiêm Khác nói qua, mấy ngày này Nghiêm Hoảng thành thật không ít, còn đi học y thuật gì đó. Nghiêm phi không ngại Nghiêm Hoảng đi học những thứ người khác xem thường, thậm chí cảm thấy hắn không lo làm việc chỉ chơi bời lêu lổng ở khắp nơi phô trương tiêu tiền lung tung cũng vái trời tạ đất. Nói vậy là đi theo người này đi? Nhìn đúng là rất trẻ tuổi nhưng không biết y thuật thế nào, có đúng giống như lời Nghiêm Hoảng nói không. Nghiêm Hoảng làm người tuy không có chừng mực, nhưng cũng không dễ dàng tin phục người khác.
Lúc này không phải là lúc rối rắm, Nghiêm phi chỉ quét mắt liếc qua Nghiêm Hoảng một cái, sau cũng không nhìn nữa.
” Các ngươi không còn biện pháp nào nữa?” Nghiêm phi chưa từ bỏ ý định nhìn qua mấy đại phu khác.
Những đại phu này đều liên tiếp lắc đầu, Nghiêm phi thở dài chỉ có thể nói: ” Vậy mời Triệu đại phu thử xem đi, có mấy phần nắm chắc?”
Triệu Thanh Hà thành thật nói: ” Khoảng năm phần.”
Liêu Ứng Hoài cười nói: ” Triệu đại phu không cần khiêm tốn, ai lại không biết ngày đó ngươi phẩu phúc thủ tử sang ngày thứ hai con ngựa kia đã có thể chạy nhảy xung quanh. Bây giờ sao lại chỉ có năm phần nắm chắc, chẳng lẽ ngươi không muốn tận tâm cứu trị?”
Triệu Thanh Hà nhíu mày, hắn thừa biết Liêu Ứng Hoài không có lòng tốt sẽ nói giúp hắn, chỉ sợ bây giờ là cố ý đẩy hắn lên cao sau đó nhân cơ hội đạp hắn lăn xuống.
Triệu Thanh Hà nói: “‘Nếu tận tâm mà được việc thì trên thế gian này có việc gì mà không phá được. Ta tất nhiên tận tâm, cũng không thể nào bảo chứng kết quả. Muốn chết thì dễ, cứu sống lại khó. Liêu đại phu cũng là bác sĩ sao lại nói chuyện không đúng mực như thế. Nếu ngựa bị uốn ván, ngươi có dám cam đoan nhất định có thể cứu sống mà không để chết sao? Hay là nói mọi loại uốn ván ngươi cái nào cũng trị được? Nếu là như vậy, chỉ sợ các thú y tại đây đều phải hoài nghi ngươi là bò lên vị trí bác sĩ thú y này như thế nào.”
Liêu Ứng Hoài không ngờ Triệu Thanh Hà ở trước mặt mọi người dám nói chuyện như vậy, lập tức giận dữ, ” Ngươi ____”
Ba ________
Nghiêm phi đột nhiên ném chén trà, lạnh lùng nói: ” Các ngươi nghĩ đây là nơi nào?”
Liêu Ứng Hoài với Triệu Thanh Hà vội vàng im tiếng, cùng nhau khom lưng cúi đầu xuống không nói thêm gì khác.
Sắc mặt Nghiêm phi lúc này mới hoãn chút, ” Triệu đại phu, con chó nhỏ này là sủng vật của con ta, thỉnh ngươi nhất định phải đem nó cứu sống.”
Lời này rơi xuống, chúng nhân nhốn nhào sợ hãi. Tuy là có chút ép buột nhưng Nghiêm phi dùng từ “thỉnh” có thể nhìn thấy không đồng nhất bàn. Không nghĩ tới một con chó nhỏ lại khiến Nghiêm phi coi trọng như thế, chỉ hận bản thân không thể, nếu không đây chính là thời điểm lộ diện. Có ai không biết trong hậu cung này Nghiêm phi được sủng ái nhất, bây giờ còn sinh hạ Lân nhi khí thế lên ngút trời. Nếu không phải hoàng tử còn nhỏ tuổi không thể tranh đoạt với các vị hoàng từ khác, nếu không thiên hạ trong tương lai chẳng thể nói trước được. Dựa vào địa vị hiện tại của Nghiêm phi cùng với thế lực của Nghiêm gia, có thể trước mặt Nghiêm phi lộ diện tài năng thì khẳng định tiền đồ vô lượng.
” Ta sẽ làm hết sức.” Triệu Thanh Hà vẫn không muốn nói ra tuyệt đối trong lời nói, đây là thói quen làm bác sĩ phải luôn tính toán tới tình huống xấu nhất, ” Nhưng mà hạ quan có một thỉnh cầu.”
” Nói.”
” Nếu là phải giải phẫu thì tốt nhất phải tiến hành ở mục mã giam. Nơi đó y dược đầy đủ, còn có phòng giải phẫu ta chuẩn bị đầy đủ, khả năng tiến hành phẫu thuật thành công cao hơn một chút.”
Nghiêm phi cũng không hi vọng trong cung biến thành máu me nhầy nhụa, nếu chết lại xui, trực tiếp đáp ứng, ” Được.”
” Mẫu phi, ta cũng phải đi.” Công chúa Bội Nhã năn nỉ nói.
Nghiêm phi khẽ nhíu mày, ” Việc này mẫu phi không làm chủ được nhưng ta sẽ giúp con cầu tình với phụ hoàng, nhưng mà dù có ra sao cũng không được tuỳ hứng.”
Bội Nhã công chúa liên tục gật đầu đáp ứng, không ngờ hoang thượng thật sự đồng ý làm cho công chúa Bội Nhã mừng rỡ như điên, lúc này cùng với Triệu Thanh Hà và Nghiêm Hoảng đi ra cung.
Trước đó vì chuẩn bị thí nghiệm con chuột nên dụng cụ đều được chuẩn bị đầy đủ hết, bây giờ giải phẫu có thể lập tức tiến hành, tiết kiệm không ít thời gian. Triệu Thanh Hà vừa vê tới trong viện đã bố trí xong, hiện tại bắt đầu tiến hành phẫu thuật thực tế.
” Phòng giải phẫu đã tiêu độc xong?”
Lữ Song Nguyên nói: ” Đã tiêu độc xong, dụng cụ giải phẫu với quần áo cũng chuẩn bị thoả đáng. Đã xác định vị trí là nằm ở dưới xương sụn một tất cũng đã cạo lông, tiêu độc, cách ly.”
Triệu Thanh Hà gật đầu, bảo Chu Lộ tiến hành gây tê cho con chó nhỏ.
Chúng nhân biết Triệu Thanh Hà phải mổ bụng phá bụng lấy dị vật trong bụng ra, bên ngoài sân đã bu đầy người, chen lấn chật chội như nêm cối. Bội Nhã công chúa thì lại ngồi ở trong viện, gắt gao nhìn chằm chằm, bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo nhau vô cùng khẩn trương, hoàn toàn chính là tiểu hài đồng mấy tuổi, căn bản không ngồi yên.
Nghiêm Hoảng cũng muốn đi theo vào tiến hành giải phẫu nhưng lúc này hắn phải ở lại trấn an cảm xúc của Bội Nhã công chúa. Cũng không biết lão hoàng đế nghĩ như thế nào lại để cho tiểu cô nương nũng nịu xem những thứ này, không sợ buổi tối gặp ác mộng sao.
Công tác chuẩn bị đều làm tốt, Triệu Thanh Hà dẫn Chu Lộ, Nguỵ Viễn Chí, Hầu ca nhi, Lữ Song Nguyên cùng Lô Khả năm người vào phòng giải phẫu. Vốn là không cần nhiều người như vậy nhưng vì muốn bọn họ có cơ hội quan sát thực tế nên đều để tất cả lên đài.
Phòng giải phẫu thắp vô số bóng đèn dạ minh châu, ánh sáng chiếu sáng thích hợp. Bút tích lớn như vậy đều do thổ hào Nghiêm Hoảng, nếu không có tài lực của hắn duy trì thật đúng là không làm gì được. Còn có phòng thí nghiệm này đều có hắn sau lưng chống đỡ. Tiều một ngày tiêu như nước, còn nhìn không thấy không sờ được. Mặc dù Thường Đình Chiêu có tiền nhưng so với Nghiêm Hoảng hoàn toàn không thể so sánh.
Mà thời khắc kiểm nghiệm thành quả đã tới rồi, nếu thành công cũng sẽ không uổng phí Nghiêm Hoảng tiêu tiền nhiều như vậy, được lợi chính là cháu ngoại nhà hắn, cũng là có nhân thì có quả.
Triệu Thanh Hà mở ra làn da, sau đó mở tiếp màng bụng, đợi xong màng bụng thì nâng lên lớp mỡ chày bên trong, dẫn theo nửa đoạn dạ dày, dùng tay chặn ở đường cung dị vật bị tắt, cũng đem nửa đoạn dạ dày này ra bên ngoài.
Lữ Song Nguyên với Lô Khả nhìn thấy nội tạng cử động liền hít sâu một hơi, ngày thường tuy hay làm thí nghiệm trên chuột bạch nhưng nhìn một tràng này vẫn phải nhíu mày, so với Chu Lộ, Nguỵ Viễn Chí với Hầu ca nhi dày dặn kinh nghiệm thì có chút thiếu bình tĩnh, cố nén ghê tởm trong lòng nhìn quan sát động tác của Triệu Thanh Hà.
Chu Lộ sớm hình thành thói quen, ánh mắt cũng không dời đi, nhanh chóng dùng băng gạc cách ly tiêu độc. Nguỵ Chí Viễn phối hợp kiểm tra tổng bộ, chỉ vào đoạn dạ dày bị tắt nói: ” Sư phụ, nơi này có hai chỗ bị thương, xác nhận là do cố ép mạnh di chuyển bị tổn thương, miệng vết thương còn mới tinh khẳng định vừa mới bị, may mắn không bị thủng.”
Triệu Thanh Hà đoán rằng do Liêu Ứng Hoài cưỡng ép đẩy mạnh di dời dị vật tạo thành, may mắn không bị thủng nếu không khoang bụng đã bị ô nhiễm, chữa khỏi vô cùng phiền toái còn khiến cho dự đoán bệnh thiếu chính xác.
Triệu Thanh Hà hạ dao mở ra vách tường làm lộ ra dị vật, lúc này mọi người nhịn không được hoan hô, ánh mắt lượng lượng, rốt cục cũng nhìn thấy cái đồ chơi chết tiệt này! Nguỵ Chí Viễn nhanh chóng phối họp dùng kiềm gắp ra bánh xe đồ chơi, Chu Lộ lau miệng vết mổ, Triệu Thanh Hà dùng kéo tu bổ lại miệng vết thương bên cạnh chống nó hoại tử.
” Nguỵ Viễn Chí, may lại màng đệm vết mổ rồi xếp lại tầng lớp da sau đó khâu lại.” Triệu Thanh Hà mệnh lệnh.
Nguỵ Viễn Chí giật mình, ” Sư phụ…”
Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: ” Thất thần làm gì, mau!” Mau chóng hoãn lại, cổ vũ: ” Sợ cái gì, ngươi đã luyện tập vô số lần, mỗi lần đều rất hoàn mỹ, ngươi có khả năng hoàn thành.”
Từ lúc ban đầu tập luyện trên da động vật về sau chuyển lên động vật sống luyện tập, Nguỵ Viễn Chí không biết đã dùng bao nhiêu chỉ ruột dê, mỗi lần hạ kim đều khắc sâu vào trong óc, nhắm mắt lại cũng lặp lại động tác này được. Phải a! Giống như luyện tập bình thường mà thôi, hắn có thể làm được, hắn có thể làm tốt như sư phụ vậy!
Nguỵ Chí Viễn không hề phí thời gian, thủ pháp thuần thục may lại làm cho Lữ Song Nguyên với Lô Khả ở một bên nhìn không chớp. Đây là tương lai của bọn họ, bọn họ cũng có thể chân chính đứng trên bàn mổ hoàn thành từng cái giải phẫu, làm cho chủ nhân súc bệnh tín nhiệm, làm cho bệnh nhân có hy vọng!
” Sư phụ, dạ dày với bộ phận khác đều bình thường, đầu ruột cũng không phát hiện khác lạ.” Nguỵ Viễn Chí may xong, Chu Lộ kiểm tra cuối cùng cho ra kết luận.
” Nguỵ Viễn Chí, dùng sợi tơ số bảy khép kín màng bụng, khéo miệng vách bụng lại.”
” Vâng!” Lần này không có do dự, không có nghi ngờ, chỉ có hoàn mỹ chấp hành.
Bên trong phòng giải phẫu vẫn đang tiếp tục, bên ngoài phòng giải phẫu lại ồn ào náo nhiệt, mặc cho nội thị quát lớn chung nhân cũng không im lặng.
” Cái gì! Mổ bụng phá bụng lấy ra dị vật? Súc sinh kia còn sống được sao! Vớ vẩn thật sự là vớ vẩn!”
” Công chúa còn ngồi bên trong đâu, nếu nói lời vô căn cứ là lừa gạt hoàng tôn quý tộc, là bị mất đầu.”
” Không thể nào đâu, điều này sao có thể, trên thế gian này sao lại có chuyện như vậy. Đây hẳn là phải chết không thể nghi ngờ a, nếu súc sinh có thể mổ bụng lấy vật thì người cũng được sao?”
” Thằng bé con nhà hàng xóm ta nuốt phải dị vật không lấy ra được đã phải chết, nếu là thật sự có thể mổ bụng lấy đồ vật được, này, đây mới thật là…” Tuyệt kỷ thần y a!
” A, đi ra đi ra, kết quả cuối cùng là gì, chết hay không, chết hay không?”
Mấy người mặc quần áo kỳ quái từ trong phòng đi ra, tất cả mọi người đều sôi trào, ngay cà công chúa với cung nữ nội thị bên cạnh đều mang vẻ mặt kích động, Nghiêm Hoảng lại khẩn trương thiếu chút nữa bóp nát tay ghế dựa.
Triệu Thanh Hà gở khẩu trang xuống, đối với chúng nhân nở nụ cười xán lạn.
___________________
Thật ra cái cụm từ “sáng lạn ” hay “xán lạn” là một trong những cụm từ gây tranh cãi nhiều nhất.
Người Nam thì là Sáng, người Bắc thì là Xán. Cũng tuỳ theo cách nói quen thuộc của từng vùng. Nhưng đại đa số người dùng đều viết Sáng lạn, bản thân Ex cũng vậy. Nhưng dùng nhiều không có nghĩa là đúng, mà dũng ít cũng không có nghĩa là sai.
Cũng giống như từ: Độc giả, rất nhiều bạn nghĩ ghi đọc giả mới đúng. Cái này cũng do đặc tính vùng miền phát âm -> viết theo phát âm.
Dò theo từ gốc Hán Việt thì Xán lạn mới đúng, Ex xin chuyển từ Sáng lạn -> xán lạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]