Trước khi Thái hậu rời Đài Loan, ba người hẹn nhau ăn một bữa cơm, Thái hậu hôm ấy tâm tình thoải mái, bữa ăn diễn ra suôn sẻ, hai tiếng đồng hồ sau, chị tuyên bố bãi triều.
“Chơi chán rồi thì vứt.” Trước khi chia tay, Thái hậu lưu lại một câu cho Lâm Nhược Thần, cũng không quên trêu cợt Khưu Thiên, “Còn cậu, chấp nhận số phận đi.”
“Tôi đã hoàn toàn chấp nhận rồi, tôi là M mà,” Khưu Thiên hay còn gọi tiểu M, gật đầu quy phục, “Thái hậu, rất cảm ơn chị, kiếp này không thể hồi báo, nhưng kiếp sau tôi lại không muốn làm trâu làm ngựa, nên thôi từ giờ chị cứ ra sức mà S tôi đi.”
“Hầy, chẳng qua chị sợ cậu bỏ xác trên đảo cô độc, chả còn ai cho chị chơi.” Thái hậu vỗ vỗ cánh tay anh, “Giờ đã biết tại sao thời gian lại không ngừng trôi chưa?”
“Hả? Vì khi hoa khoe sắc hãy bẻ ngay?”
“Sai, là để người đi trước trồng cây gây quả,” Thái hậu làm mặt nghiêm túc, “Cậu bây giờ đang ở dưới bóng râm của chị, đối xử với người ta cho tử tế vào, léng phéng coi chừng chị cho quả rụng bể đầu cậu.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ dùng kỹ xảo cao siêu trên giường khiến em ấy…” Khưu Thiên chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Nhược Thần đập thẳng ba lô lên đầu.
Lại nói, hai ngày sau khi Lâm Nhược Thần quyết định dọn về với anh, trong lúc đợi cậu tan tầm, Khưu Thiên bèn ghé cà phê “Chưa đặt chân”, chủ quán Mặc Mặc thấy anh đã biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3164022/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.