Trong phòng khách, Lâm Nhược Thần vẫn đang uống bia, TV lại mở Đại Thoại Tây Du, đã chuẩn bị đến cảnh chia tay sầu ải nọ, Khưu Thiên mếu máo cầu xin. “A Phát đại nhân, cầu ngài đổi kênh đi mà.”
Lâm Nhược Thần bật cười thành tiếng, chuyển sang mục tin tức, bấy giờ Khưu Thiên mới chịu ngồi xuống sô pha, cầm bia lên uống, hỏi, “Họ kể về tôi thế nào? Đều là nói xấu phải không?”
“Không đâu, toàn khen anh thôi,” Lâm Nhược Thần nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Khưu Thiên, cười nói, “Thật, đều bảo anh cao lớn đẹp trai, lại biết dịu dàng chăm sóc, có điều họ dặn tôi đừng gần gũi anh quá, những chuyện đồn đãi xung quanh anh nhiều lắm, còn bảo năm xưa từng xúi anh đi theo đuổi tôi, kết quả anh trả lời không có hứng thú.”
“Không phải không phải, tôi tôi tôi lúc đó không biết cậu là ai, chỉ biết theo đuổi cậu là hạ nhục cậu, tôi không làm những chuyện thất đức đó.” Khưu Thiên cuống quýt giải thích.
“Hạ nhục? Tại sao?” Lâm Nhược Thần ngạc nhiên hỏi.
“Thái hậu bảo, chỉ vì vẻ bề ngoài hoặc một danh hiệu nào đó mà đi theo đuổi người ta, chẳng khác nào coi đối phương như chiến lợi phẩm, rất hèn hạ, người có thể phong lưu nhưng không được hạ lưu,” Khưu Thiên suy nghĩ một chút, lại tiếp: “Những người tôi từng quen, bất kể thời gian dài ngắn ra sao, đều là gặp gỡ rồi thật lòng thích mới theo đuổi.”
À thì gặp gỡ hai tuần cũng là thích vậy, Khưu Thiên âm thầm bổ sung thêm. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3163987/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.