Đài Bắc tháng bảy, ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi, Khưu Thiên bỗng thấy mình chẳng có chi ưu sầu, biết yêu rồi, ôm tình yêu trong lòng tự nhiên sẽ thấy mọi thứ đều tốt đẹp hơn.
Vẫn như thường lệ, chín giờ sáng đợi Lâm Nhược Thần log-in, hẹn cậu tan tầm đến quán cà phê lấy ảnh chụp hôm đi Khẩn Đinh, nghĩ đến việc chiều nay lại được gặp cậu, đàn bướm nhỏ bay lượn trong ngực nhờ hạnh phúc soi rọi mà trở nên to lớn.
Hạnh phúc đến độ xung quanh cũng nở hoa hồng.
Cuối cùng, sư phụ Khưu Thiên chịu không nổi nữa, “bốp” một tiếng gõ vào đầu anh.
“Anh Cường ơi anh Cường~” Khưu Thiên nhào tới, cười meo meo kể lể tâm tình.
“Cho chú năm chữ, quá ngây thơ khờ dại,” Anh Cường khinh bỉ nhìn Khưu Thiên, “Nghe câu này chưa, trong lúc ngưng mắt nhìn vực sâu, vực sâu đã âm thầm nhìn lại, chú coi người ta là màn hình máy tính, người ta lại không biết coi chú là ống kính máy ảnh mà chụp trộm à?”
Khưu Thiên ngây dại. Nếu Lâm Nhược Thần có thể thấy được nơi sâu nhất trong tâm hồn anh, thì những yêu đương toan tính này, lẽ nào cậu không biết? Thôi quên đi, có những việc càng nghĩ càng phiền, chi bằng đừng nghĩ nữa, coi như anh là con rùa rụt cổ cũng được. Nào, đừng nghĩ đừng nghĩ.
Thái hậu log-in, Khưu Thiên lập tức nhào qua cáo trạng, nghe xong chị không có ý kiến gì, chỉ bảo. “Chị chả thèm nói cậu, cược một ăn mười đến cuối tháng tám là cậu chết trận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3163983/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.