Đi công tác hai ngày, chiều thứ ba vừa về đến nơi, Khưu Thiên đã hẹn Lâm Nhược Thần đến nhà ăn thịt bò. Anh còn đặc biệt chạy ra siêu thị mua một bộ chén đũa màu xanh in hoa văn, một ít rau xanh, bánh tráng miệng, rồi gọi điện cho chủ quán rượu Tiểu Mã. “Ở chỗ cậu có loại rượu nào hợp với beefsteak không?”
“Hừ, đồ theo giai bỏ bạn, còn dám hỏi xin tôi à?” Tiểu Mã “cụp” một tiếng ngắt điện thoại.
Được, vậy thì uống bia thôi.
Vốn định cực lực phản đối Lý Dĩ Thành đòi đi theo góp vui, nhưng Lý Dĩ Thành lại kiên trì muốn gặp hoa trắng nhỏ, thế là chiến đấu suốt hai ngày, rốt cuộc anh nhận thua. Dù sao thì từ hồi trung học đến giờ anh có khi nào thắng cậu đâu?
Tối thứ ba hôm ấy, lúc Khưu Thiên về đến nhà, Lý Dĩ Thành đang một mình nhâm nhi.
“Lý Dĩ Thành, tui cảnh cáo cậu, nói năng với hoa trắng nhỏ cho cẩn thận, dám lộ ra thân phận tui thì coi chừng à!” Khưu Thiên vừa bước vào cửa đã chỉ vào mặt Lý Dĩ Thành.
“Thân phận gì? Công tử phong lưu? Ngựa đực? Thợ tỉa hoa? Xùy.” Lý Dĩ Thành liếc mắt khinh thường, thấy Khưu Thiên há mồm muốn nói, lập tức cầm nĩa chỉ ngược lại anh. “Im, dám nói câu đó đừng trách tui vô tình!”
“Hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ!” Khưu Thiên quyết định mặc kệ Lý Dĩ Thành, tranh thủ lúc Lâm Nhược Thần chưa đến, dọn dẹp nhà cửa đến bóng loáng.
“Cậu gả đi được rồi đấy.” Lý Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/3163975/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.