Lúc này, chút mát mẻ bất chợt sau cơn mưa đã tan đi hết, Đài Bắc tháng bảy vẫn nóng như thiêu đốt, giữa nơi đô thị quen thuộc, trên con đường quen thuộc, hai người chậm rãi trở lại điểm hẹn ban đầu, cảnh tượng sóng vai nhau đêm đó nơi thành phố núi đã là chuyện của ba tháng trước, vậy mà trong mộng vẫn ngỡ như mới vừa hôm qua.
Khưu Thiên bỗng nghe thấy Lâm Nhược Thần thì thào tự nói. “Biển trong phim đẹp quá, thật muốn đi Khẩn Đinh.”
“Được, vậy cuối tuần sau đi.” Anh lập tức đề nghị.
“Đi đâu cơ?” Lâm Nhược Thần hoàn hồn.
“Thì cậu vừa nói muốn đi Khẩn Đinh mà?”
Lâm Nhược Thần ngượng ngùng cười, “Tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, không ngờ lại nói to ra.”
“Muốn đi thì cứ đi, tôi cũng đang có kế hoạch đến đấy chơi.” Khưu Thiên giả bộ bình tĩnh cười thuyết phục. “Tối thứ sáu lên xe, bốn giờ sau là đến nơi, đi đi, tôi còn muốn gửi vỏ sò cho cô em phố núi.”
“Vậy để tôi tính xem.” Lâm Nhược Thần lẩm nhẩm đếm đầu ngón tay, lúc hai người về đến trạm thì ngẩng đầu lên nói. “Được, đi thôi! Thứ năm tôi xong deadline, thứ sáu tan tầm chúng ta đi luôn.”
Bướm trắng bướm vàng lại bắt đầu bay lượn xung quanh Khưu Thiên, coi nào coi nào, có thể đi Khẩn Đinh, có thể đi Khẩn Đinh với Lâm Nhược Thần, ầu de!
Lâm Nhược Thần nhìn bộ mặt cười lơ ngơ của Khưu Thiên, cũng cười theo. “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tăng ca.”
“Hở?”
“Thì tuần sau đi Khẩn Đinh mà, nên phải hoàn thành hết công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143553/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.