Trở lại quán cà phê, ba lô của Khưu Thiên vẫn nằm ở chỗ cũ, thực tế từ lúc hai người đi ăn đến giờ cũng chưa có thêm vị khách nào, Lâm Nhược Thần gọi lớn: “Mặc Mặc, của tôi như cũ nhé”, xong thoải mái kéo ghế ngồi. Khưu Thiên nhìn nhìn tủ bánh một hồi rồi nói: “Cho tôi bánh dâu tây phủ cà phê.”
“Quán không có khách thì làm sao duy trì được?” Khưu Thiên ngồi vào chỗ, hạ giọng hỏi.
“Tại Mặc Mặc chỉ đồng ý cho những ai vừa mắt được vào quán thôi, anh có thể vào chứng tỏ anh là người tốt.” Lâm Nhược Thần cũng hạ giọng nhắc lại hai chữ người tốt. “Thật ra sản nghiệp chính của anh ấy là chuỗi cửa hàng Coffee Bean cơ, làm ăn phát đạt lắm.”
Khưu Thiên nhớ lại lần đầu vào đây, chủ quán từ sau quầy bar ngẩng lên nhìn anh nửa ngày, hóa ra là đang suy nghĩ xem có nên đuổi anh đi không. Thật may mình là người tốt, Khưu Thiên âm thầm rơi lệ nhận lấy hai chữ “người tốt”.
“Hơn nữa anh ấy cũng chẳng có việc gì làm.” Lâm Nhược Thần tiếp tục nhỏ giọng buông thêm một câu.
“Không có… việc gì làm?” Người gì mà không có việc gì làm?
“Hình như vậy. Có lần tôi hỏi, Mặc Mặc vừa trả lời vừa cười rất đáng sợ.” Lâm Nhược Thần thấy chủ quán mang nước tới, bèn kết thúc. “Tóm lại không nên hỏi, rất đáng sợ.”
“A, vậy tại sao lúc đó cậu muốn đi Tháp Công?” Khưu Thiên lập tức chuyển đề tài, đưa ra nghi vấn đã giữ trong lòng mấy tháng nay.
“Lúc ấy công ty tổ chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-vu-vi-luong-mua-thu-chom-lanh/143550/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.