"Hôm nay chính là lễ Giáng sinh," Ở cửa bệnh viện thánh địa Jason, Gaer khóa xe lại, nhìn Carlos thở dài, "Hai người các cậu cũng thật là, một người thì sáng sớm liền đi cái gì châu Luther, một người tỉnh rượu lại đột nhiên phải đi bệnh viện, một người lưu lại mở quà cùng bé ngoan cũng không có —— cậu đi bệnh viện thánh địa Vinson làm gì?"
Công việc "mở quà" này hiển nhiên là việc yêu thích nhất của Carlos, nhưng đáng tiếc bây giờ trong lòng cậu rất loạn chỉ có thể làm việc chính, đem chuyện đó quên đi hoàn toàn.
"Ồ..." Carlos chần chờ một chút, thu hồi tâm trí, chậm rãi nói, "Tối hôm qua tôi có gặp một bé trai, cho tôi nửa túi kẹo, tôi đồng ý với em hôm nay đến bệnh viện thánh địa Vinson thăm ông em."
Lệ phí di chuyển của ngài cũng chỉ có giá nửa túi kẹo? Đây thật là quá rẻ... Gaer trầm mặc một hồi: "Ông em ấy có cái gì đặc biệt?"
"Tôi không thể xác định," Carlos suy nghĩ một chút, "Nhưng mà Kevin —— chính là cậu bé tôi gặp hôm qua, em có nói rằng ông em ấy từng bảo quản một cái 'chìa khóa' đặc biệt, mà sau khi hắn sinh bệnh, chiếc chìa khóa đó liền biến mất, chú của đứa bé đó là thợ săn, hình như đã qua đời."
"Kevin?" Gaer sững sờ, "Hắn họ gì?"
"Waston, anh biết sao?"
Gaer suy nghĩ một chút, nhíu mày lại: "Tôi đúng là có biết một người, anh ấy tên là Roger Waston, lúc tôi nhập học thánh điện thì anh ấy vừa mới tốt nghiệp, ở trên điển lễ từng gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ve-cuoi-cung/171808/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.