Carlos từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài, chân còn chưa kịp chạm đất, liền nghe một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh: "Em muốn đi đâu?"
Vì vậy cậu lảo đảo một phen, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ardo hai tay khoanh trước ngực, dựa vào phía dưới chân tường chờ cậu.
Ardo nhíu mày, tay khẽ nâng lên lại liền hạ xuống, dừng động tác đi thăm dò nhìn cậu có té bị thương hay không cùng nâng dậy của hắn, cứng rắn nở nụ cười: "Tôi liền biết em muốn chạy trốn, kẻ nhu nhược."
Carlos tự mình bò dậy, vuốt đất dính trên đầu gối, hừ lạnh một tiếng: "Tôi đi đâu cũng phải báo cho anh sao? Nếu tôi nhớ không lầm, đại giáo chủ đã hết nhiệm kỳ từ lâu."
Ardo mặt không đổi sắc theo dõi cậu: "Tàng châu trai biến mất còn không biết ở đâu, chìa khóa tìm được trên người địch hủ còn không biết do chất liệu gì tạo thành, kết giới lão hóa đến tột cùng là do cái gì gây nên vẫn chưa điều tra rõ ràng, hiện tại sức chiến đấu của thánh điện yếu ớt đến làm người ta kinh ngạc, cho dù là thợ săn Kim chương số lượng không nhiều, có lẽ đều không thể một mình đối phó một con địch hủ cấp ba..."
Carlos dời ánh mắt, cảm giác mình rất giống học trò lần lượt bị dạy bảo.
"Vào lúc này, em muốn rời khỏi tôi... nhóm?" Âm thanh Ardo nói nhẹ nhàng mà nhảy dựng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lóe lên liền qua, gằn từng chữ nói, "Em thật đúng là làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa —— Carlos Floryte!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ve-cuoi-cung/171804/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.