Cánh cửa phòng tiếp khách không khóa được mở ra, Ivan ngốc ngốc cùng Ardo đi ra, não trái Ivan nghĩ 'tôi và Carlos xưng huynh gọi đệ mà cùng nhau đi mua sắm dạo phố', não phải nghĩ 'tôi và đại giáo chủ Ardo cùng nhau nghe lén người khác', việc này làm khuấy động tư tưởng trong đầu cậu tán loạn khắp nơi, nhưng đáng tiếc không có sáng tạo ra bất kỳ giá trị triết học nào —— chúng nó chỉ ở trong đầu cậu cháy lên những tia lửa ngắn mạch.
Cũng may, Gaer và Ardo phi thường ăn ý quên cái đứa trẻ xui xẻo 'kinh nghiệm bất phàm' này đi.
Ardo thành khẩn nói với Gaer: "Cảm ơn cậu chăm sóc hắn."
"Không, là chuyện nên làm," Gaer một bên mời hắn ngồi, vừa nói, "Chúng tôi có quan hệ máu mủ, không phải sao?"
Ardo ngồi xuống ghế salon, hắn hiển nhiên cũng không thích ứng với cái đệm mềm mại này, dáng dấp kia không tốt hơn so với Carlos ngốc lần đầu tiên ngồi trên ghế salon và có ý định ngồi lần hai —— Gaer cảm thấy được đại giáo chủ giống như là bất đắc dĩ, giống như đem cái mông tôn quý của hắn đặt trên lưỡi đao, động tác cứng ngắc đồng thời cẩn thận từng li từng tí một, phía sau cái lưng thẳng tắp tao nhã hiện ra một loại cứng ngắc bán thân bất toại nào đó.
Nhưng mà... Cũng được đi, vô luận là cứng ngắc vẫn là động tác nhỏ nhẹ điều chỉnh tư thế ngồi đều hiện ra phi thường bất động thanh sắc, thậm chí không tỉ mỉ quan sát mà nói, còn tưởng hắn rất là tự nhiên.
Carlos
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ve-cuoi-cung/171799/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.