Ngày đó Johan mơ một giấc mơ.
Trong mơ cậu biến thành một hài tử sáu tuổi, một thiếu niên cao ráo mãnh khảnh kéo tay cậu, nắm tay cậu đi xuyên qua những người lớn mặc áo choàng, cùng nhau đi qua hành lang dài của thánh điện.
Một con chim nhỏ đậu xuống nơi cửa sổ cuối hành lang, ngoẹo cổ tò mò nhìn cậu, Johan kiềm lòng không đặng mà dừng chân lại.
Thiếu niên nắm tay cậu cũng dừng bước, nửa quỳ xuống đất, một bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu cậu.
"Đừng sợ," Thiếu niên nói, "Carlos, anh ở đây, đừng sợ."
"Chúng ta muốn đi đâu?" Đứa trẻ trong mộng nhẹ nhàng hỏi.
"Đi thánh điện, sau đó em sẽ sống tại thánh điện, được chứ?"
"Nhưng em không muốn đi, em không muốn xa các anh."
Thiếu niên đặt lên trán đứa trẻ một nụ hôn: "Thánh điện mới là nơi em nên đi, bảo bối, em từ nhỏ tài năng ngút trời, vậy em có biết đến đó làm cái gì không?"
Tiểu Carlos lắc đầu: "Không biết, nhưng mẹ nói đó là chuyện tốt."
Thiếu niên nở nụ cười, đôi mắt xanh lục kia giống hệt như tiểu Carlos.
Hai anh em nhà Floryte cách nhau mười tuổi, nhưng trông giống như một cặp sinh đôi —— rất ít cặp anh em nào trông giống nhau ở độ tuổi như vậy.
Khi Carlos năm tuổi, cha mất sớm, anh trai vừa tròn mười lăm tuổi kế tục ông, dùng đôi vai thiếu niên còn đơn bạc, một người gồng gánh cả một gia tộc Floryte, khi Carlos đầy sáu tuổi, với tư cách là người gia chủ, tự tay đưa cậu đến thánh điện.
"Em là niềm kiêu hãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ve-cuoi-cung/171790/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.