Nhìn bộ dạng Tô Tích Nhan dưới chân còn mang giày cao gót, vẻ mặt như không sợ chết, Hà Tĩnh Mạc không nhịn được nữa, cười lên thành tiếng. Tô Tich Nhan nguyên bản cảm thấy vô cùng mất mặt không dám ngẩng đầu liền kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong mắt ánh lên một tia vui sướng.
Chân không còn run, trong lòng cũng không còn khó chịu, cô tiến lên trước vài bước, không khí lúc này cũng tốt lắm, cô lại giống như trước đây làm nũng hai tay ôm lấy eo Hà Tĩnh Mạc, vùi đầu trong lòng nàng, "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, cậu không có tức giận?"
Hà Tĩnh Mạc nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, trong mắt tràn đầy sủng nịch*, "Tại sao mình phải tức giận?"
*sủng nịch: yêu thương, nuông chiều.
"Là tại mình thích cậu, nên cậu tức giận, cảm thấy không thể tiếp nhận được tình cảm của mình, cảm thấy mình nên biến đi –"
"Hư." Hà Tĩnh Mạc đưa tay lên che miệng Tô Tích Nhan, nàng nhìn ánh mắt Tô Tích Nhan, nhấn mạnh từng chữ nói: "Tích Nhan, cậu nhớ cho kỹ, bất luận là xảy ra chuyện gì, vị trí của cậu ở trong lòng mình vĩnh viễn cũng không có ai có thể thay thế được."
Nói xong, Hà Tĩnh Mạc đưa tay đặt lên ngực Tô Tích Nhan, lẳng lặng cảm thụ cảm xúc mãnh liệt trong trái tim cô. Mặt Tô Tích Nhan đỏ bừng lên, toàn bộ chú ý đều dồn lên tay Hà Tĩnh Mạc, hoàn toàn không hề nghe thấy vừa rồi nàng nói cái gì.
"Tĩnh, Tĩnh Mạc......"
"Ừ?" Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/4499640/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.