Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm vé máy bay, nhíu mày. Cô là trêu ai chọc ai a, cả đêm bị lôi đi uống rượu ở quán bar đến nôn ói cũng không nói đi, bây giờ còn bị mang về Bắc Kinh chịu đòn nhận tội? Hà Tĩnh Mạc ở một bên cũng trầm mặc không lên tiếng. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng theo mấy câu vừa rồi Tiêu Mạc Ngôn nói nàng coi như cũng hiểu được một chút tính tình của vị Tiêu tổng này, loại người này nói một thì không có hai lời, chuyện mà người này đã quyết nhất định không để cho người khác nói "Không". Lần này đến Bắc Kinh, Tô Tích Nhan khẳng định phải đi rồi.
Nếu Tô Tích Nhan có ý tranh cãi không thuận, Tiêu Mạc Ngôn sẽ cảm thấy yên tâm thoải mái hơn, mà nay xem bộ dạng Tô Tích Nhan cau mày một chữ cũng không nói, lại khiến Tiêu Mạc Ngôn động lòng trắc ẩn, cô ở trong lòng hiểu được vấn đề này sai là do mình. Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ, chia rẽ vợ chồng son người ta để đi giải thích vấn đề "Ngoại tình" này, hình như là không đúng lắm.
"Nếu không như vậy." Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan,"Một lát tôi kêu thư ký đi mua thêm một vé, mang cô Hà theo chúng ta cùng đi."
"Không được." Tô Tích Nhan lắc đầu,"Cậu ấy bận rộn nhiều việc, căn bản không có thời gian."
"Việc?" Tiêu Mạc Ngôn chớp mi, cười như không cười nhìn Tô Tích Nhan, "Giáo viên tiểu học thì có bao nhiêu việc." Chỉ biết Tô Tích Nhan cố gắng nói dối đi.
"......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/4499627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.