Tô Tích Nhan bị suy nghĩ của chính mình làm hưng phấn trở nên khó hiểu, cô cũng không phải tùy ý mà nói, căn hộ đó trước cô đã nhìn qua, đối với cả kiến trúc của tiểu khu cùng cách thiết kế phòng ốc đều thực vừa lòng, nếu muốn mua căn hộ ở đây, cô vẫn còn phải trưng cầu ý kiến của Tô Nam. Anh trai vừa mới hưởng tuần trăng mặt trở về, Tô Tích Nhan cân nhắc trước sau không có sai sót nên liền quyết định. Đừng nhìn miệng cô trước nói không đợi gặp Hà Tĩnh Mạc, kỳ thật cô sớm đã thành thói quen đợi Hà Tĩnh Mạc chiếu cố, cuộc sống đã quen mỗi khi nàng đến đều mang theo cơm ăn, một sớm một chiều không thể nói bỏ là bỏ.
Nghĩ về cuộc sống hạnh phúc về sau, cái gì cũng không cần nhọc lòng, Tô Tích Nhan hưng phấn hừ một cái, cô xoay qua nhìn Hà Tĩnh Mạc tìm đồng minh, nhưng trước mắt phóng tới lại là ánh mắt lãnh đạm như băng.
Không hiểu, Tô Tích Nhan rùng mình một cái.
Hà Tĩnh Mạc đưa mắt liếc Tô Tích Nhan một cái, quay đầu, thản nhiên nói: "Mệt rồi, đi về."
Nhìn Hà Tĩnh Mạc sắc mặt khó coi đạt đến cực điểm, Tô Tích Nhan tự nói bản thân chắc đã lỡ lời, trong lúc nhất thời tâm tình có chút không vui. Tình huống như thế này không phải chỉ một lần hai lần, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Hà Tĩnh Mạc luôn là tự dưng sắc mặt thay đổi, trước một giây hoàn hảo tốt đẹp, sau cái gì cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/4499621/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.