Chiếc xe BMW dần đi xa khỏi khu nhà. Trên đường về nhà đầu óc anh không ngừng nghĩ đến chuyện vừa nãy. Nghĩ mỗi chuyện hôn cô thôi mà lòng anh đã như thổn thức. Khà khà....muốn nhảy một bài quá!
\( Đang ngồi xe anh ơi. Ôi trời ông anh tôi\)
Hàn Dực cũng chẳng hiểu sao, lúc ăn cơm anh vẫn còn bình thường lắm nhưng lúc về thì anh cũng chỉ đỡ trán, không nhận ra con người này nữa rồi. Không hiểu sao lại có cảm giác bị người ta cho ăn cẩu lương thế không biết. Anh nhìn sắc mặt thủ tướng liền mở miệng hỏi
" Ngài có chuyện gì vui sao, thủ tướng ? "
Anh chần chừ một lúc, khuôn mặt lại trở về hướng đa nghi.
" Nãy cậu có thấy gì không đấy ??? "
Hàn Dực toát cả mồ hôi lạnh, chột dạ trả lời anh.
" À... Đâu có, tôi vẫn ở trong nhà vệ sinh, nghiêm túc lắm thủ tướng" anh run run trả lời. Hehe tôi chỉ thấy ngài chiểm chệ chiếm đoạt lấy cô Lâm thôi ngoài ra tôi không làm gì cả.
" Vậy thì tốt " anh lạnh lùng đáp. Nói xong anh lại trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi tiếp một câu khó đỡ
" Dực, theo cậu ' yêu ' là gì. " Khó đỡ thật.
" À.....à " Anh gãi đầu cười. Công nhận thủ tướng hỏi đúng người đúng thời điểm thật.
" Tôi ' Ế ' ạ " anh thẳng thắn đáp lại người đàng sau. Lòng đau nhói thầm kín.
" À. Tôi quên "
Khi nào anh mới bớt khịa tôi đây thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913824/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.