Ăn xong cả hai đều trở về. Trên đường về cô cũng không hỏi han gì anh khiến anh cũng có phần bối rối theo.
Chẳng lẽ cô giận anh, giận về việc anh nói chuyện với Vệ Mẫn sao ? Nghĩ đến đây anh chống tay lên bô lăng đặt lên miệng mỉm cười. Ngẫm nghĩ một lúc lâu anh mới mở lời.
" Em.....giận tôi việc gì sao ???" anh đưa mắt qua nhìn cô. Nghe anh hỏi cô cũng giật mình vội ngoảnh đầu lại xua tay giải thích
" Hả..... không, không có !!!" cô lại cười.
Cô lại làm anh hụt hẫng, anh lười nhác nói " Vậy ? Sao em không nói chuyện với tôi ?"
" Không phải tôi giận anh đâu thủ tướng mà là tôi ghét cái bà sâu róm kia thôi !!!!" cô lại cười hiền hòa nói với anh.
Ngẫm nghĩ một lúc sau anh lại dò hỏi cô " Vậy em ghét cô ta ở điểm nào ???"
Cô không để ý thuận miệng trả lời ngay lập tức " Ưỡn ẹo như rắn nước, dáng đi như khủng long bạo chúa, nũng nịu như vẹt và còn dám đến gần Thủ tướng đại nhân của tôi. Tức chết mà !!!" Cô không nghĩ ngợi cứ tuôn một tràng dài nhưng chợt nhận ra cô nói có gì đó sai sai.
Anh nghe xong lòng như nở hoa, bây giờ trong đầu cứ lảng vảng 1 câu ' Thủ tướng đại nhân của tôi ' khiến anh không tài nào tập trung nổi.
.........
Sáng sau. Cô đi mua đồ về trên đường, cô vừa đi vừa hát.
Một chiếc Lamborghini có chút quen dần dần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913800/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.