Thủ tướng đại nhân chỉ nhớ được mỗi Vệ Mẫn vậy mà không nhớ ra cô. Cô.....cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình liền khóc nức nở chạy vào phòng ôm lấy anh lần nữa. Cô càng khóc to hơn làm anh cũng hoảng theo. Vì anh chẳng thể biết người đang ôm anh đây là ai.
Cánh cửa dần mở, một người con gái trên người mặc toàn đồ hiệu sang trọng bước vào. Không ai khác chính là Vệ Mẫn. Anh vừa thấy cô ta đã vội gỡ cô ra khỏi cơ thể mình. Cô như hoá đá nhìn người trước mặt mình.
Thấy anh lạnh nhạt với cô, Vệ Mẫn liền cười nhích môi đắc ý. Cô ta đi lại gần anh tỏ vẻ thân thiện chào hỏi cô rồi quay qua nói chuyện với anh
" Hoàn Hoàn, em có mang canh cho anh đấy. Anh mau uống đi cho nóng " vừa nói cô ta vừa đổ cánh ra bát.
" Được " anh nói.
Cô như người dưng đứng hiu quạnh một mình nhìn cô ta bón canh cho anh uống. Cô kiềm chế bản tính nóng vội từ từ cúi đầu bi thương đi ra ngoài rồi lẳng lặng đóng cửa. Cô đi về Dinh thự rồi vào căn phòng sinh nhật mình đã chuẩn bị buồn bã ngồi khóc.
Cô là đồ vô dụng, cô chỉ biết khóc thôi sao. Anh làm nhiều điều cho cô như vậy mà khi anh gặp chuyện cô lại chỉ biết ngồi khóc thôi sao? Không được, cô phải tìm lại trí nhớ cho anh.
........
Trời sáng, cô thức dậy. Bây giờ cô chỉ ước chuyện đêm qua chỉ là mơ.
Suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/1913776/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.