Ánh mắt sợ hãi của cô nhìn anh. Cơ thể run rẩy.
Tôi không sợ, tôi không sợ.
Anh đáng sợ vậy à. Cô là cô gái đầu tiên ngã vào lòng anh sao mà dễ dàng buông tha thế được.
" Hừ .. cô biết mình phạm tội gì chưa" anh nói nghiêm túc
Tội gì , tội gì chứ. Kẻ có tội là thủ tướng anh mới đúng chứ. Vô duyên
". Tôi...tôi không biết" cô nói
Cái cô gái đáng chết này.
"Tội phỉ báng thủ tướng chính phủ, tội chửi thầm thủ tướng chính phủ, còn nữa....tội cả gan làm tôi bị thương!" anh nói lớn
Cả gan làm bị thương, Mắng thầm.
Chỉ có đồ heo mới tin anh.
Anh bất giác nói trong sự đắc ý " Vậy cho nên .....tôi không cần xin lỗi cô nữa phải không"
Cô ngớ ngẩn ra nói "có chứ"
Anh mặt nhăn mày nhướn, sự đắc ý vút bay trong lòng có chút tức giận.
Anh đứng dậy khỏi ghế bước lại gần cô gái trước mặt.
Cô nhìn từng bước chân của anh tiến lại gần
mình, theo phản xạ cô lùi lại. Ôi mịa ơi dính sát tường rồi.
Bước lại gần cô 'thịch! thịch','thịch! thịch' .Có lẽ cả hai đều nghe thấy nhịp tim mình và đối phương đập loạn cả lên.
Sát cô chỉ còn một khoảng nhỏ, anh cúi đầu xuống nhìn cô gái mặt đỏ bừng như đít khỉ ăn ớt.
Ồ! Chiều cao của cô gái này hào phóng quá nhỉ
........
im lặng
...
Sao im lặng vậy nhỉ. Anh ta muốn làm gì, thủ tướng mà tùy tiện vậy à???
...
Mình đang làm gì vậy, tim mình nó bị sao vậy nhỉ. Đập nhanh thế này i
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-tai-thuong-thich-sung-vo/150483/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.