Tìm ra một khe hở, Tô Thâm Tuyết liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là bây giờ vẫn còn hơi sớm, bàn tay cô chậm rãi vòng lên vai anh.
Sáng hôm ấy, Tô Thâm Tuyết được làm chuyện mà cô vẫn muốn làm từ khi cô đảm nhiệm chức vụ Nữ hoàng Goran. Đó là mặc đồ ngủ, để chân trần ngồi trên lan can ban công. Không làm gì cả, chỉ ngồi đó chờ mặt trời lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô rất thích thời gian trôi qua chậm rãi như giờ khắc này. Cô liếc nhìn bầu trời, mặt trời đã lên rồi sao? Vẫn chưa. Cô cúi đầu, chân cô lơ lửng giữa không trung, lòng bàn chân dính sương sớm của cỏ xanh. Cô quan sát chân mình một lát, chợt nghĩ nếu cô cứ như vậy ngã xuống thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Ban công cách mặt đất tầm bốn mét. Ngã từ khoảng này có lẽ chỉ đau mông thôi, nhưng cũng đủ để làm người trong Cung điện Jose nhớn nhác rồi, cô cười.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Tô Thâm Tuyết quay đầu đi vào phòng ngủ. Trên giường đã không còn ai, drap giường nhăn nhún, vỏ chăn lộn xộn, gối đầu rơi xuống thảm trải sàn, và cả món đồ nhỏ bé ấy. Người tinh mắt chỉ cần nhìn đã biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, ngài Thủ tướng đi từ sáng sớm với vẻ mãn nguyện hài lòng.
Vào thời gian này, hai thư ký bên Nữ hoàng nên xuất hiện rồi. Cô lắng tai nghe, đếm ngược…
Dù là buổi sáng tĩnh lặng thế này cũng khó mà nghe được tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470895/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.