Cũng như vạn vật héo úa vào mùa Đông, khi sương tuyết khô hạn, rồi lại đâm chồi vào mùa Xuân, khi có ánh mặt trời và những cơn mưa.
Cô giáo ơi, em từng có khoảnh khắc cảm thấy mình muốn chết, muốn chạy theo bước chân của mẹ, vùi mình dưới biển sâu.
Nhưng giờ đây, ngay tại lúc này, vì câu “em làm khá tốt” mà trong em lại trào dâng sức sống mãnh liệt.
Phải nhìn người đàn ông ấy, phải canh chừng người đàn ông ấy, không để anh trở thành người anh hận nhất.
Người đàn ông ấy là chồng của em.
Utah Tụng Hương nói khẽ: “Tô Thâm Tuyết, chín mươi chín phần trăm người Goran đã chứng kiến đám cưới của chúng ta trên tivi. Có lẽ, trong thực tế có người lựa chọn chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm.’ Nhưng em phải hiểu và biết rằng, chúng ta không giống họ.”
“Em biết.” Cô khẽ trả lời.
Khi giọng cô cất lên, cơ thể đang ôm cô lập tức căng cứng. Lát sau, cô nghe giọng nói hơi lúng túng của anh: “Em không ngủ à?”
“Em vừa dậy.”
“Vừa dậy?”
“Từ đoạn xanh lục đó.”
Anh hơi buông lỏng tay, lát sau lại ôm ghì lấy cô còn mạnh hơn trước: “Tô Thâm Tuyết.”
“Vâng.”
“Em sẽ gửi đơn ly hôn cho anh vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ sao?” Utah Tụng Hương lập tức bổ sung, “Em cũng nên biết, anh đồng ý với ý kiến của Lịch. Biểu hiện của anh ngày hôm ấy làm người ta rơi kính mắt, là biểu hiện tệ hại làm người ta rơi mắt kính.”
Mím môi.
“Anh xin lỗi Nữ hoàng bệ hạ vì biểu hiện tệ hại hôm ấy. Dĩ nhiên, anh sẽ coi đây là lời cảnh báo.” Thoáng dừng lại, anh dè dặt hỏi, “Vậy em còn định gửi đơn ly hôn cho anh không?”
“Chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ liệu có phải quá vớ vẩn rồi không? Em từng nghe nói một cặp vợ chồng ly dị vì địa điểm bữa tối đấy.” Cô rủ rỉ, “Thời tiết rất đẹp, người vợ muốn lên sân thượng vừa ngắm phong cảnh vừa dùng bữa tối. Nhưng ông chồng lại cho rằng mang bàn ăn lên sân thượng quá phiền toái. Hôm sau, họ gửi đơn li hôn có chữ ký đến văn phòng luật sư.”
“Tô Thâm Tuyết.” Giọng điệu cảnh cáo đặc trưng của con trai trưởng nhà Utah lại xuất hiện, “Anh có thể hiểu lời em nói là, chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ không hề cường điệu, cho dù em là Nữ hoàng, còn anh là Thủ tướng của của đất nước này.”
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài. Người thường suy một ra ba lúc này sao lại mù quáng đến thế.
“Ý của em là, em đồng ý với ý kiến của anh. Chúng ta không giống những người vì một bữa tối mà phải đến gặp nhau ở văn phòng luật sư. Cũng như anh nói, chín mươi chín phẩy chín phần trăm người Goran đã chứng kiến đám cưới của chúng ta.”
“Cho nên?”
“Cho nên, em sẽ không gửi đơn ly hôn cho anh chỉ vì hai câu trả lời sai.” Tô Thâm Tuyết nói.
Đâu chỉ có hai câu sai!
Cho nên, khốn kiếp, biểu hiện của anh ngày hôm ấy tệ hại ngang thảm họa.
“Rất tốt, em nên lập tức nói cho Lịch biết ý định này. Không, không cần, anh ta quá tự mãn, nhưng anh sẽ thay Nữ hoàng bệ hạ truyền đạt đến con trai trưởng nhà Juilliard lời này.”
Hình như anh đã quên mất biểu hiện tệ hại của mình rồi.
Sau đó, ngài Thủ tướng chợt nảy sinh ý nghĩ kỳ quặc, muốn biết nếu cô không phải Nữ hoàng, anh không phải Thủ tướng của đất nước này, liệu cô có ly hôn vì hai câu trả lời sai của anh không?
Câu hỏi này đã làm khó Tô Thâm Tuyết.
Bản thân cô không biết. Cô không thích những thứ như giả thiết, bởi vì không thích nên cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng bây giờ anh lại làm cô phải động não.
Tô Thâm Tuyết suy nghĩ tròn ba phút.
Suy nghĩ lắng đọng trong bóng đêm, giọng cô nghe rất kiên định, cô gọi một tiếng “Tụng Hương,“ tiếng gọi ấy làm anh ôm chặt cô hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]