“Nếu tôi mà là đàn ông, đối với cơ thể thế này, có lẽ tôi cũng chỉ dám ngắm nhìn từ xa mà thôi.” Jessica cất giọng tán thưởng xen lẫn chút trêu chọc.
Tuy nhiên, cách tự vệ của Tang Nhu cũng đồng nghĩa với việc đánh đổi sức khỏe của bản thân.
Cô bị suy dinh dưỡng và thiếu máu trầm trọng. Chỉ riêng hai vấn đề này thôi cũng đã quá nguy hiểm rồi, đừng nói đến tình trạng ngộ độc morphine.
“Để thể trạng cô gái kia có thể khôi phục bình thường, ít nhất cũng phải mất hai năm, hơn nữa phải điều trị bằng liệu trình vô cùng khoa học. Trước mắt, điều chúng ta cần làm chính đưa cô ấy vào trung tâm cai nghiện.” Đây là nguyên văn những lời Jessica đã nói.
Qua lớp cửa sổ thủy tinh sáng ngời của phòng khám, Lý Khánh Châu nhìn dáng người gầy nhỏ đang đứng dưới ánh mặt trời kia.
Với vóc dáng kia, dù có nói đó là một cô bé mười hai tuổi cũng không một ai hoài nghi. Khó trách Utah Tụng Hương lại gọi cô ấy là “đứa nhóc“.
Ban đầu, Lý Khánh Châu cũng cảm thấy đó chỉ là một cô nhóc, cho đến khi anh ta mở gói đồ mà cô vẫn luôn ôm chặt vào lòng suốt khoảng thời gian trốn chạy.
Trong gói đồ ấy là một chiếc áo choàng trùm đầu màu đen, một mặt nạ Zorro và một đôi nhẫn thô ráp được giấu dưới lớp mặt nạ.
Lý Khánh Châu biết ba món đồ ấy đến từ đâu.
Trong tiếng máy bay trực thăng hỗn loạn, anh ta mới thật sự nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon-/3470884/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.