Đây là cuộc gọi thứ hai của anh dành cho cô kể từ khi chuyến công du mùa Xuân bắt đầu. Tại sao đến tận nửa chuyến công tác mới gọi cho cô lần thứ hai. Lý do anh đưa ra là quá bận, lịch trình gấp gáp, không có thời gian.
Anh chịu giải thích là được rồi.
Trong điện thoại, vờ như không có chuyện gì, Tô Thâm Tuyết đã kể cho anh nghe về vị khách đến thăm Cung điện Jose hôm nay.
“Đó là một chàng trai người Hy Lạp có mái tóc xoăn màu nâu.” Tô Thâm Tuyết cố tình không để lộ độ tuổi của vị khách thiếu niên.
“Ừ.”
“Cậu ta còn nói sau này tìm bạn gái nhất định phải tìm được người giống em...” Cô thoáng ấp úng, nhưng cô đâu có nói dối. Tô Thâm Tuyết hắng giọng kể tiếp “phải tìm một cô gái ngọt ngào, thuần khiết, đáng yêu, thấu hiểu lòng người, ăn nói dịu dàng ấm áp giống như em.”
“À há.”
À? À há? Chỉ vậy thôi sao?
Tô Thâm Tuyết thật muốn cất lời nhắc nhở Utah Tụng Hương: Em nói này, ngài Thủ tướng, anh không giận sao? Nói thế nào thì… những lời chàng trai người Hy Lạp nói cũng là một cách thổ lộ tình cảm, mà người nhận được lời thổ lộ đó là vợ anh đấy.
Bị kích động, Utah Tụng Hương gần như hét lên qua điện thoại, anh gọi Tô Thâm Tuyết.
“Làm gì thế?” Cô đáp với tông giọng không được vui vẻ lắm.
“Những lời nói của bọn trẻ ranh nghe cũng hay đấy, thưa Nữ hoàng bệ hạ.” Utah Tụng Hương nhẹ nhàng đáp.
“Hả?”
“Nữ hoàng bệ hạ, hôm nay em chơi với trẻ con có vui không?”
Bọn trẻ ranh? Trẻ ranh mà Utah Tụng Hương ám chỉ là cậu thiếu niên Hy Lạp sao?
Trời... con nhà người ta cũng cao ngang Tô Thâm Tuyết rồi.
Cô đang định phản bác, Utah Tụng Hương đã nói với cô, lịch trình tới Thổ Nhỹ Kỳ phải kéo dài hơn dự kiến.
Giữa hai đầu đường truyền xa xôi, một khoảng im lặng kéo dài, anh trầm giọng nói: “Một ngày, cũng có thể là hai ngày.”
Utah Tụng Hương không nói cho Tô Thâm Tuyết biết lý do lịch trình ở Thổ Nhĩ Kỳ phải kéo dài một hoặc hai ngày. Cô phải gặng hỏi vài ba lần, anh mới tiết lộ, đó là do việc đón Hạt đậu nhỏ trở về gặp chút khó khăn.
Tô Thâm Tuyết đang muốn hỏi tiếp thì câu nói “đừng lo lắng” của Utah Tụng Hương đã kết thúc cuộc trò chuyện, rồi anh cúp máy.
Nếu như đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, cô còn có thể không cần lo lắng.
Nhưng mà không phải. Lần này Utah Tụng Hương đến Thổ Nhĩ Kỹ còn có một nhiệm vụ, đó là đón em gái Daniel Tang từ một giáo phái ở khu vực Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ trở về.
Lần cuối cùng Daniel Tang nhận được tin tức về em gái mình là từ bảy năm trước.
Không ai hay biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua. Cho đến giờ chỉ có thể xác định được một điều duy nhất là em gái Daniel Tang còn sống, trong cái rủi cũng có cái may.
Cuối tháng Ba, chuyên cơ riêng của Thủ tướng Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul.
Qua màn hình tivi, con chim sắt mang quốc kỳ Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul. Cùng với tiếng bánh máy bay rít lên ken két trên đường băng, trái tim của Tô Thâm Tuyết cũng như thót lên theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]