Chương trước
Chương sau
Cô nhặt cái cốc dưới đất lên. Thư ký trí tuệ nhân tạo chỉ thị cho đèn sáng lên, nhắc nhở nhiệm vụ còn đang dang dở.

Ngẫm nghĩ, Tô Thâm Tuyết mở màn hình máy tính lên.

Tin nhắn rải đầy màn hình.

Đêm hôm ấy, dường như tất cả người dân Goran đã ùa vào trang web giao lưu của Thủ tướng. Ai ai cũng chỉ trích anh ngạo mạn. Mọi người đều nhắc đến chuyện anh mua đất ở Hawai, bàn tán về chiếc áo sơ mi giá mấy vạn đô la của anh, mọi người đều nói… Có thể thấy bóng dáng của Nguyên Thủ tướng Goran từ Thủ tướng đương thời.

Khung trả lời có một đoạn văn mới gõ được một nửa chưa kịp gửi, phần lớn lời lẽ trong đoạn văn bản soạn thảo đó rất tệ hại.

Utah Tụng Hương tuyệt đối không thể tha thứ cho việc bị so sánh với Utah Tụng Khinh. Thay vì nói không thể tha thứ, thì ghét cay ghét đắng còn chính xác hơn.

Trước những lời bình luận này, chắc hẳn anh tức giận lắm. May mà, cuối cùng Utah Tụng Hương vẫn ý thức được thân phận Thủ tướng của mình.

Vì vậy, anh đã đến phòng thể hình.

Tiếp tục phá một cái máy chạy bộ nữa sao?

Không, không hề. Anh đã gọi điện cho cô, dặn quản gia tư nhân báo cho cô biết, anh đang đợi cô trong phòng thể hình.

Vì vậy, cô rất vinh hạnh được làm một chiếc máy chạy bộ.

Không biết cô suy đoán như vậy có đúng không?

Tô Thâm Tuyết bình tĩnh đứng dậy.

Không biết cô đã đứng bao lâu, có người mở cửa phòng ngủ đi vào.

Lúc này hẳn là anh nên nhíu mày? Chắc hẳn tâm trạng rất bất mãn đúng không? Tô Thâm Tuyết đứng bất động như tượng, tóc tai rối bù, người mướt mồ hôi. Nhưng mắng cô lúc này thì sẽ rất vô tình. Dù sao, cô cũng đã thay thế chiếc máy chạy bộ bị anh phá hỏng trước đó.

Trong phòng thể hình, xung quanh chỉ có sắc đen hòa với màu xám, chỉ có thể phân biệt được đường viền cơ thể, cùng bàn tay bám chặt trên tường và tiếng gầm gừ trầm thấp kề sát tai cô. Trong khoảnh khắc ấy, họ như hai thân cây cùng được chôn dưới đất.

Khi đó, cô đã nghĩ đến mối tình đẹp nhất trên đời mà cô giáo từng nhắc đến: Dưới đất nguyện làm cây liền cành.

Nước mắt cô bỗng rơi lã chã.

Tiếng bước chân dừng lại sau lưng Tô Thâm Tuyết. Sàn nhà phản chiếu bóng hình nhạt nhòa của anh và cô, hai người cách nhau khoảng hai ba bước chân.

Nước mắt đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

“Tô…”

Tô Thâm Tuyết không cho Utah Tụng Hương cơ hội gọi hết tên cô. Cô ném mạnh bộ quần áo lên người anh, ngay sau đó là gối dựa sofa. Cô hét bằng tất cả mọi sức lực mình có: “Khốn kiếp, anh coi em là cái gì? Công cụ phát tiết à?”

Cái gối dựa nện thẳng vào mặt Utah Tụng Hương. Cô thật sự không muốn phải nhìn khuôn mặt đó nữa.

Thứ gì cho anh, cô đã cho hết rồi, anh cũng đã nhận hết rồi, điều duy nhất còn ngắc ngoải chỉ là lòng tự ái của cô mà thôi.

Hồi còn bé, cô giáo đã nói với cô.

Cô nói này Thâm Tuyết, trước khi yêu người khác, chúng ta phải học yêu bản thân mình trước đã.

Từ giây đầu tiên chúng ta đến với thế giới này, cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi chúng ta từ giã cõi đời, chúng ta luôn là một vật thể độc nhất vô nhị. Trong quá trình chúng ta trưởng thành, bằng bản thân độc nhất vô nhị ấy, chúng ta gặt gái được dũng khí và sức mạnh.

Cho nên, chúng ta không thể từ bỏ chính mình.

Gối dựa sofa trượt khỏi mặt Utah Tụng Hương, ánh sáng trong phòng soi rõ khuôn mặt u ám của anh.

“Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc rồi hả?” Utah Tụng Hương lạnh lùng chau mày hỏi.

Bây giờ cô không muốn nhìn mặt anh thêm chút nào nữa. Cô rút điện thoại thoại di động từ túi áo khoác ra.

Cô gọi cho Hà Tinh Tinh.

Điện thoại vừa được kết nối…

“Đến đón tôi.” Giọng cô run rẩy.

“Nữ hoàng…”

“Mau tới đón tôi, ngay lập tức!” Âm thanh run rẩy ấy dường như lan đến cả bàn tay cầm điện thoại, “Hà Tinh Tinh, cô có nghe rõ không, mau tới đón…”

Điện thoại bị giật đi.

Người nói chuyện với Hà Tinh Tinh chuyển thành Utah Tụng Hương. Anh nói với Hà Tinh Tinh bằng giọng điệu cao ngạo: Tiếp tục làm việc của cô đi.

Hà Tinh Tinh là thư ký riêng của cô, Utah Tụng Hương dựa vào cái gì mà bảo thư ký riêng của cô tiếp tục làm việc của mình đi.

Tô Thâm Tuyết muốn giật lại di động.

Utah Tụng Hương vung tay lên, điện thoại văng vào một góc tường.

Thời niên thiếu, xỏ khuyên tai, nói tục chửi bậy, mu bàn tay xăm câu “God is a women,“ hẹn hò bạn trai là ca sĩ nhạc rock, tầng hầm vẽ tranh u ám, phơi bày thân thể không mảnh vải che thân của mình trước mặt người đàn ông xa lạ. Dũng cảm cười, dũng cảm nói: “Đúng, tôi không thích thế giới này. Đúng vậy, tôi không thiết tha gì cuộc sống này.”

Những chuyện này luôn khiến cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cô đã quên cảm giác nhiệt huyết sôi trào này bao lâu rồi.

Không biết nếu bây giờ cô cho Utah Tụng Hương một cái bạt tai, liệu có thể gọi nhiệt huyết sục sôi thời kỳ đó quay về được hay không.

Tô Thâm Tuyết chậm rãi vung tay lên.

Cô phải để lại trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Utah Tụng Hương năm ngón tay của mình.

Dù khuôn mặt này đẹp đến đâu, dù đôi mắt kia làm cô rung động đến nhường nào, cô cũng sẽ không nể tình.

Tô Thâm Tuyết thề.

Nhưng không, không hề có tiếng bạt tai lanh lảnh nào vang lên.

Thay vào đó là giọng nói lạnh lùng của Utah Tụng Hương: “Tô Thâm Tuyết, em làm loạn đủ chưa?”

Thì ra trong mắt anh, cô đang làm loạn với anh.

Cổ tay đau nhói, ý nghĩ ban nãy của cô thật ngây thơ. Làm sao có chuyện Utah Tụng Hương cho phép cô tát anh chứ. Quả thật, nếu cô có tát được đi chăng nữa, thì với tính cách của anh, anh sẽ ném cô ra khỏi chiếc cửa sổ này.

Cảm giác mỏi mệt ập đến.

Phía chân trời, rạng đông ló rạng.

Trời sắp sáng rồi.

“Em muốn đi tắm.” Cô bình thản nói.

Utah Tụng Hương buông tay ra.

Tô Thâm Tuyết đờ đẫn lê bước vào phòng tắm.

Phòng tắm rất lớn. Đi một vòng, Tô Thâm Tuyết phát hiện không biết tại sao cô lại vào phòng trang điểm, mà phòng trang điểm đâu thiếu gương cả người đâu chứ.

Dáng vẻ cô hiện rõ ràng trên gương. Tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, quần áo xộc xệch.

Làm cho người ta dở khóc dở cười là lớp son môi nhòe nhoẹt khiến cô trông giống hệt như vừa ăn xong kem ly đỏ chót.

Xấu chết mất.

Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng tìm được đến bồn tắm đứng.

Bước vào bồn tắm đứng, Tô Thâm Tuyết mới phát hiện tay mình trống không. Đúng rồi, váy để thay đã được dùng để ném Utah Tụng Hương mất rồi.

Cô mở tủ đồ phòng tắm ra.

Cô cười thảm, đều là áo choàng tắm kiểu nam.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.