Chương trước
Chương sau
Yêu thương một người vốn không phải là điều mà em hằng mong muốn. Em biết cô đã đoán được người em yêu là ai. Chuyện này tệ lắm, đúng không cô?

Cô giáo ơi, nếu cô định hỏi em khái niệm và lý luận thế nào là yêu một người, thì em thật lòng xin lỗi, lần này, em thật sự không biết gì cả. Em chỉ biết rằng, em muốn trao cho anh ấy tất cả.

Suỵt, cô giáo ơi, đây là một bí mật đấy.

Thâm Tuyết.”

Bởi vì đây là một bí mật, cho nên, cô giáo ơi, em chỉ có thể giấu lá thư này vào tận sâu đáy lòng mình mà thôi.

Tô Thâm Tuyết đứng trước tấm gương soi toàn thân, trên người là chiếc váy dạ hội thứ ba trong số năm bộ trang phục đã được chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Đó là một bộ trang phục được phối hai màu đen trắng vô cùng kinh điển, phần thân trên ôm sát người, tay áo dài khoét vai màu đen, chân váy đuôi cá dài chấm đất màu trắng bên dưới. Tóc mái của cô được vuốt ngược lên bằng keo xịt tóc, chiếc kẹp bươm bướm màu trắng cài lên phần tóc giữa đầu, kết hợp với hai bên tóc mai uốn lọn xoăn và một búi tóc buộc thấp sau gáy. Đôi môi cô được tô điểm bằng lớp son màu đỏ thẫm mà cô rất ít dùng, đánh mắt và tạo khối một chút, phối với ba sợi dây chuyền ngọc trai đen trên xương quai xanh. Rốt cuộc hình ảnh phản chiếu của cô trong gương cũng đã chút sắc thái của một cô gái hai mươi bảy tuổi.

Ekip xây dựng hình ảnh của cô tạo nên phong cách này vào đúng dịp sinh nhật, chính là để nhắn gửi tới người dân Goran một thông điệp: Nữ hoàng của mọi người đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi.

Nét thần bí ẩn hiện trong vẻ ngượng ngập chính là hiệu ứng mà ekip xây dựng hình ảnh của cô muốn đạt được.

Hình ảnh của cô trong gương lúc này phải tốn đến ba mươi ngày mới hoàn thành, từ vải may váy dạ hội đến kiểu tóc, trang sức, trong đó phải kể đến quá trình tranh luận không ngừng trong suốt một tuần lễ.

Mãi cho đến mấy phút trước, dáng vẻ của tất cả mọi người mới thả lỏng, chỉ mong được bật Champagne ăn mừng ngay cho thỏa.

Hiển nhiên, hình tượng này đã đạt được hiệu quả mà họ mong muốn.

À đúng rồi, còn thiếu tấm mạng che mặt.

Bọn họ đã mất biết bao thời gian công sức, dùng biết bao nhiêu mỹ phẩm mới có thể khiến gương mặt không hề ăn ảnh của Nữ hoàng trở nên sắc sảo góc cạnh như hiện tại. Tuy nhiên, Nữ hoàng lại không hợp với phong cách trang điểm đậm, nên một tấm mạng che mặt có thể giúp che đi khuyết điểm này trên mặt cô.

Nghĩ vậy, cả đám tức thì túa ra như đàn ong vỡ tổ, đi tìm mạng che mặt.

Còn tám phút nữa là đến chín giờ đêm. Màn hình LED khổng lồ được chia thành hai mươi bốn ô vuông, mỗi màn ảnh nhỏ đều đang phát sóng trực tiếp toàn cảnh lâu đài Charlotte.

Mấy nghìn quan khách được mời đến dự tiệc sinh nhật của Nữ hoàng được chia thành ba nhóm chính.

Nhóm quan khách đầu tiên có số lượng khoảng 600 người, đều là những người tự bỏ tiền túi ra để mua vé tham dự. Mức giá của loại vé tham dự này cũng không rẻ chút nào, dao động từ một trăm ngàn đô la đến gần nửa triệu đô la, cứ mỗi một trăm ngàn đô la chênh lệch lại là một hạng vé khác nhau. Hạng vé thấp nhất không có chỗ ngồi và chỉ được hoạt động trong một phạm vi hẹp. Trong khi hạng vé cao nhất có thể có một vị trí ngồi và hoạt động trong phạm vi rộng.

Đa số những người bỏ tiền mua vé đều là thương nhân, có người là dân bản địa của Goran, cũng có người đến từ các nơi khác trên thế giới.

Họ đều là những người cần cơ hội để xuất đầu lộ diện trong những sự kiện trang trọng đẳng cấp, từ đó nâng cao bộ mặt của công ty, thể hiện rằng: Bọn tôi không phải là mấy kẻ nhà giàu mới nổi đâu đấy. Nhóm khách này là những người đến lâu đài Charlotte sớm nhất, được tiếp đãi bởi điều phối viên cao cấp của Hoàng gia.

Nhóm quan khách thứ hai được sắp xếp nhập tiệc vào khung giờ từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi, với số lượng chừng ba trăm năm mươi người. Những người này đều đến từ các công ty hợp tác làm ăn lâu năm với Hoàng gia, CEO đứng đầu các trung tâm mua sắm và giải trí lớn, nghị sĩ có cấp bậc tương đối cao, nhà văn, họa sĩ hoặc các nhà soạn nhạc cổ điển.

Nhóm khách này được đi trên thảm đỏ dẫn vào tiệc sinh nhật. Nhóm nhiếp ảnh của Hoàng gia sẽ chú ý quay cận cảnh họ.

Nhóm quan khách thứ ba chỉ gồm năm mươi người, được sắp xếp nhập tiệc vào lúc chín giờ.

Nhóm khách này gồm các chính khách nước ngoài, thành viên Hoàng gia, cũng có một số lao động bình dân mọi tầng lớp ở Goran. Khi nhóm khách thứ ba này nhập tiệc, Nữ hoàng cần phải đến tận nơi để nhận hành lễ và bắt tay.

Utah Tụng Hương cũng thuộc nhóm khách thứ ba này.

Tô Thâm Tuyết nhìn hình bóng mình trong gương, quay mặt sang chỗ khác, chốc chốc lại không nhịn được liếc mắt về phía gương thêm lần nữa. Cô vẫn chưa quen với hình ảnh mới của mình, không biết Utah Tụng Hương có quen không nữa.

Còn nữa, cổ áo của phần thân trên hơi hở hang quá, lại còn thêm kiểu dáng bó sát này… Xem ra lộ hết cả rồi.

Trong lúc cô còn đang bối rối, mấy chữ “cô nàng ngực khủng” bất chợt hiện lên trong đầu. Dù biết rõ anh không thể nào xuất hiện ở đây được, nhưng cô vẫn bất giác dùng tay che ngực lại. Đêm đó, bất chấp sự phản đối của cô, anh cứ không ngừng kể mấy câu chuyện đêm khuya có chút “cảm xúc” kia, trong đó, “cô nàng ngực khủng” xuất hiện không dưới mười lần. Nghĩ đến đây, cô lại áp hai tay lên má. Cả gương mặt cũng nóng bừng lên rồi.

Kể từ đêm hôm đó, ngoài mấy lần nói chuyện với anh qua điện thoại, hai người chưa hề gặp lại nhau. Thông qua tin tức thời sự, Tô Thâm Tuyết biết, dạo gần đây anh đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến công du nước ngoài vào mùa Xuân của mình.

Vào sáu giờ tối mai, anh sẽ ngồi chuyên cơ của Thủ tướng để đến nước Nga, bắt đầu hành trình. Đi cùng anh chuyến này còn có mấy trăm chủ doanh nghiệp Goran.

Lần cuối cùng Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương nói chuyện là vào tám tiếng trước. Khi đó, cô đang dùng bữa trưa với mấy người dân Goran bản địa.

Trong điện thoại, anh thông báo tối nay sẽ nghỉ lại Cung điện Jose, còn nói mấy lời khá lộ liễu như: “Trước khi xuất ngoại, ngài Thủ tướng muốn được ‘no bụng’ trước đã.”

Đối với câu nói này, cô chỉ vờ như không hiểu, dù khuôn mặt lại đỏ bừng lên.

“Thâm Tuyết.”

“Hả?”

“Cô nàng ngực khủng.”

“Khốn kiếp.” Cô thoáng sửng sốt rồi mắng khẽ.

Sau khi cúp điện thoại, cô thừ người mất một lúc. Lúc quay đầu sang, cô bắt gặp nụ cười tươi rói híp cả mắt của một bà lão. Bà cụ cười nói: “Là điện thoại của ngài Thủ tướng đấy à? Lúc còn trẻ tôi cũng giống như người vậy, ông nhà tôi chỉ trêu một chút thôi là mặt tôi đã đỏ bừng lên rồi.”

Mà lúc này đây, mặt cô cũng đang đỏ ửng lên.

Tấm mạng che mặt màu ngọc trai che khuất gương mặt đỏ hồng của cô. Chiều dài của tấm mạng vừa chạm đến chóp mũi. Thông qua lớp mạng che, thứ duy nhất cô nhìn thấy chính là mái vòm màu vàng và thảm đỏ trải dài vô tận.

Chín giờ đúng, Tô Thâm Tuyết đứng ở một đầu thảm đỏ.

Những người xuất hiện đầu tiên là mười lao động phổ thông thuộc đủ mọi ngành nghề của Goran. Nam giới thì khom lưng bốn mươi lăm độ bắt tay Nữ hoàng, phụ nữ thì nhún gối hành lễ. Trong đó có một phụ nữ chừng năm mươi tuổi còn căng thẳng đến mức đang hành lễ thì suýt ngã nhào ra đất, may mà có Nữ hoàng kéo lại. Ống kính truyền hình cũng kịp thời ghi lại cảnh tượng đáng yêu này.

Sau đó, thảm đỏ cũng nghênh đón nhóm khách thứ hai, trong số đó cũng có vài gương mặt quen thuộc. Từ đầu đến cuối, nụ cười mỉm trên môi cô không mảy may thay đổi.

Trong số những gương mặt này, không ít kẻ đã từng cười nhạo cô. Mặc kệ họ có từng giễu cợt cô hay không, nhưng lúc này đây, họ đều phải gọi cô một tiếng “Nữ hoàng” vô cùng thành kính.

Hai vợ chồng Tô Văn Hãn nắm tay nhau xuất hiện, bên cạnh còn có một cậu thiếu niên thắt nơ màu xanh nhạt, cũng chính là em trai cô.

Cha cô ôm lấy cô, nói một câu “Thâm Tuyết, sinh nhật vui vẻ” vô cùng ra dáng, ngay cả vợ ông ta cũng tỏ vẻ như một người mẹ hiền từ đích thực, nói rằng gian phòng trước kia của cô vẫn được người giúp việc quét dọn mỗi ngày, nói rằng, con yêu, mỗi lần bước vào phòng con, dì cảm thấy như mới hôm qua thôi con vẫn còn ở đây.

Trong khi đó, cậu thiếu niên thắt nơ màu xanh nhạt chỉ lễ phép chào cô một tiếng “Nữ hoàng.”

Em trai đã đến, nhưng vẫn còn một em gái nữa đấy.

Tô Văn Hãn đã bao trọn toàn bộ các màn hình quảng cáo tại Quảng trường New York. Cứ mỗi mười phút, hàng nghìn màn hình phát sóng đều sẽ phát lặp đi lặp lại hình ảnh Nữ hoàng thổi tắt nến sinh nhật lúc mười hai giờ.

Người cha này của cô tự vỗ ngực khoe khoang đây chính là quà sinh nhật mà ông ta dành tặng cho cô cơ đấy. Ông ta thật sự coi cô là một đứa con gái ngu ngốc rồi. Chẳng lẽ chính cô lại không biết, người phụ trách hát bài “Chúc mừng sinh nhật” cho cô chính là Tô Jenny đấy sao?

Mà hiện tại, người đứng đầu hai nhà Healther và Utah đều đang cười cười nói nói với nhau.

Người khoác tay Utah Tụng Khinh xuất hiện lúc này chính là cô con gái lá ngọc cành vàng nhỏ tuổi nhất nhà Utah, đồng thời cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Utah Tụng Hương.

Sau khi mẹ anh qua đời, Utah Tụng Khinh từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi với con gái một ông trùm đá quý châu Phi. Người phụ nữ này cũng sinh cho Utah Tụng Khinh một đứa con gái.

Không biết phải có phải vì tin đồn “Nguồn thông tin tiêu cực chĩa vào Thủ tướng dạo gần đây có sự thúc đẩy của nhà Healther” đang tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ hay không, mà lần này, cả dòng họ Healther đều xuất hiện tham dự tiệc sinh nhật của Nữ hoàng. Vì dù sao đi nữa, Nữ hoàng còn có một thân phận khác là Phu nhân Thủ tướng.

Duy chỉ có một thành viên của nhà Healther vắng mặt, đó chính là Vivian Healther.

Rất ít người biết một điều, đến tận bây giờ, Thủ tướng vẫn còn đeo chiếc đồng hồ mà Vivian Healther từng tặng cho mình.

Tô Thâm Tuyết vẫn tiếp tục mỉm cười, bắt tay đáp lại, nhận hành lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.